Sau hai mươi mốt năm hôn phối, vợ tôi muốn tôi mời một người phụ nữ khác cùng đi với tôi ăn
cơm tối, xem phim. Một dịp Nàng nói: ‘Em yêu anh, em biết người phụ nữ này cũng yêu anh và hẳn rất vui khi anh dành chút thời gian bên bà nếu được." Người phụ nữ vợ tôi ao ước nên mời đó chính là Mẹ tôi. Bà góa bụa mười chín năm rồi, nhưng bởi ràng buộc vào công việc và ba đứa con nên ít khi tôi đến viếng
thăm.
Tối đó, tôi phôn mời đi ăn và coi phim, Bà liền thắc mắc: “Có gì không con, đang khuya khoắt? Gia đình con vẫn khỏe chứ à?” Mẹ tôi thuộc dạng người lo xa, sợ có tin không vui phải chẳng?! Tôi đáp: “Con nghĩ sẽ vui lắm, có thì giờ mẹ con gặp nhau.” Bà lặng im suy nghĩ chặp lâu: “Ờ mẹ cũng rất thích điều đó.”
Sau giờ làm buổi chiều thứ Sáu, lúc lái xe đến đón rước bà trong lòng tôi hồi hộp thoáng qua. Và lúc chiếc xe vừa đến ngõ tôi để ý thấy bà đứng đó, vẻ dường như hồi hộp chờ ai. Bà đứng ngay cửa với áo ngoài tóc uốn lượn váy dài rất đẹp, bộ này bà đã mang vào dịp kỷ niệm lần chót cuộc hôn nhân. Bà cười tươi vẻ mặt thiên thần.
Trong lúc vừa lên xe bà kể: “Mẹ vừa nói cho các bạn mẹ rằng đi ăn ngoài cùng con trai, ai cũng ấn tượng về điều này. Họ nóng lòng muốn nghe cho biết về chuyến mẹ con gặp đặc biệt.” ,
Tối đó, tôi phôn mời đi ăn và coi phim, Bà liền thắc mắc: “Có gì không con, đang khuya khoắt? Gia đình con vẫn khỏe chứ à?” Mẹ tôi thuộc dạng người lo xa, sợ có tin không vui phải chẳng?! Tôi đáp: “Con nghĩ sẽ vui lắm, có thì giờ mẹ con gặp nhau.” Bà lặng im suy nghĩ chặp lâu: “Ờ mẹ cũng rất thích điều đó.”
Sau giờ làm buổi chiều thứ Sáu, lúc lái xe đến đón rước bà trong lòng tôi hồi hộp thoáng qua. Và lúc chiếc xe vừa đến ngõ tôi để ý thấy bà đứng đó, vẻ dường như hồi hộp chờ ai. Bà đứng ngay cửa với áo ngoài tóc uốn lượn váy dài rất đẹp, bộ này bà đã mang vào dịp kỷ niệm lần chót cuộc hôn nhân. Bà cười tươi vẻ mặt thiên thần.
Trong lúc vừa lên xe bà kể: “Mẹ vừa nói cho các bạn mẹ rằng đi ăn ngoài cùng con trai, ai cũng ấn tượng về điều này. Họ nóng lòng muốn nghe cho biết về chuyến mẹ con gặp đặc biệt.” ,
Chúng tôi cùng đến một nhà hàng ấm cúng, đẹp đẽ, dù không sang.
Mẹ khoác tay tôi như Bà Chủ. Sau khi chúng tôi ngồi vào chỗ, tôi đọc tìm chọn món thực đơn. Bà chỉ đọc được chữ lớn hơn. Khi buổi ăn đang còn dang dở, tôi ngước mắt thấy bà chăm chú cứ nhìn tôi. Mẹ tiếc nuối cười:“Hồi đó khi con còn nhỏ thôi, mỗi lần ăn mẹ thường gọi món.” Tôi đáp rằng: “Mẹ nay tuổi lớn cần nghỉ ngơi, con cái báo đền.”
Suốt bữa ăn, câu
chuyện hàn huyên rất vui vẻ, không gì đặc biệt, ngoài những chuyện liên quan mật thiết tới cuộc sống hiện nay mỗi người. Nói chuyện say sưa mãi tới hồi vé xem phim trễ giờ phải bỏ.Mẹ khoác tay tôi như Bà Chủ. Sau khi chúng tôi ngồi vào chỗ, tôi đọc tìm chọn món thực đơn. Bà chỉ đọc được chữ lớn hơn. Khi buổi ăn đang còn dang dở, tôi ngước mắt thấy bà chăm chú cứ nhìn tôi. Mẹ tiếc nuối cười:“Hồi đó khi con còn nhỏ thôi, mỗi lần ăn mẹ thường gọi món.” Tôi đáp rằng: “Mẹ nay tuổi lớn cần nghỉ ngơi, con cái báo đền.”
Khi chúng tôi về nhà sau đó, bà nói: “Mình sẽ hẹn lần sau với điều kiện hãy để mẹ khao.” Tôi đồng ý, xong chào tạm biệt.“Buổi ăn thế nào, cho em biết?” Vợ tôi hỏi lúc tôi trở về. “Tuyệt vời, hơn cả tưởng tượng kia!”
Vài ngày sau, mẹ tôi đã chết do bị cơn đau tim ác nghiệt. Chuyện xảy ra hết sức bất ngờ đến nỗi nghe tin, tôi thẩn thờ không thể làm gì nhằm trợ giúp.
Có lần sau đó, tôi nhận được chiếc phong bì gửi bởi nhà hàng, nơi hai mẹ con tôi đã ăn, tờ receipt đặt bàn giữ chỗ. Kèm mảnh giấy mẹ tôi ghi rõ: “Mẹ trả tiền xong hóa đơn này. Mẹ không chắc có thể đến đây nhưng dù sao mẹ đặt hai chỗ, một cho con và một cho vợ. Con sẽ không bao giờ biết đâu, đêm hôm đó mẹ vui cỡ nào! Mẹ yêu con, con trai của mẹ.” Ngay lúc đó, tôi hiểu ra tầm quan trọng của lời nói yêu thương đúng lúc và dành thời gian cho những người thân mà họ đáng được. Không có gì trên đời quan trọng hơn người thân trong gia đình; dành cho họ thời gian mà họ đáng được, bởi vì những điều này không thể hẹn đến dịp khác.
Ðây không phải là một bài nói về người mẹ mà là bàn về lòng biết ơn đến tất cả những người thân thương trong đời sống của bạn, bất kể người đó là ai.
Canh chừng ý nghĩ của bạn, vì nó sẽ biến thành lời nói.
Canh chừng lời nói
của bạn vì nó sẽ trở thành hành động.
Canh chừng mọi hành động của bạn
vì nó sẽ thành thói quen.
Canh chừng các thói quen của bạn vì nó biến sẽ
thành cá tính.
Canh chừng mọi cá tính của bạn vì nó sẽ quyết định vận
mệnh của bạn.
Nên tử tế với những ai bạn gặp, vì đó là điều cần thiết nhất trong đời sống.
Nên tử tế với những ai bạn gặp, vì đó là điều cần thiết nhất trong đời sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét