Hạnh phúc là được chia sẻ và chia sẻ, không phải là quyền cao chức trọng, không phải có bao nhiêu tiền trong tài khoản và có bao nhiêu nhà cửa, và những thứ, những giá trị luôn tính bằng tiền.
Một mùa Giáng sinh nữa ở nước Mỹ, tôi rủ các con đi mua cây thông Noel tại trang trại của một gia đình nông dân gần nhà. Trang trại rộng khoảng vài hecta, cây cối mọc tự nhiên như rừng, có loại cây thông nhỏ trồng mất khoảng 7-10 năm, ở vùng đất khô cằn, giống hệt người VN nuôi gốc đào, gốc mai. Họ nuôi gà, vịt, thỏ và trồng rau sạch.Ông chủ trang trại ra chào đón rất niềm nở, giới thiệu các loại nông sản trồng được. Một bạn trẻ trông rất tri thức giới thiệu với tôi cặn kẽ về thông. Anh vặt một nụ nhỏ, bóp bóp nhẹ, cho tôi ngửi, đúng là thơm nồng thật, nếu để trong nhà, hương có thể thơm cả tháng. Dưới ánh nến, đèn sáng mờ ảo, và lò sưởi, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, cây thông tỏa hương, với chén rượu vang ngồi cùng bè bạn, giấc mơ Mỹ đó, anh ạ.
Tôi hỏi, lấy cây thông thế này có phá môi trường không. Anh bạn trẻ giải thích, giữ rừng có nhiều cách, có cách không bao giờ khai thác, để tự nhiên vài thế kỷ. Nhưng có những nơi cần quay vòng sử dụng. Người theo đạo Thiên chúa thích cây Noel, nhất là cây thật. Nhưng dùng xong, họ mang đến một chỗ qui định hoặc bộ phận thu rác, cho vào nghiền vụn rồi bán cho nơi sản xuất đồ gỗ, giấy, không cái gì bị vứt đi cả.
Anh bạn trẻ là tình nguyện viên, hàng ngày làm ở cửa hàng cho bác nông dân 3 tiếng, nhằm gây quỹ từ thiện từ một phần tiền bán hàng.
Nghe cả chủ lẫn người tình nguyện viên nói hay quá, tôi chọn cây bé nhất, bác chủ trang trại giảm cho 20% và thông báo, gia đình tôi cũng đóng góp từ thiện cho trẻ nghèo ở châu Phi. Nói rồi bác chỉ ra bảng có dán mấy cái ảnh các cháu nghèo ở nước xa xôi.
Tôi dừng lại tán chuyện rất lâu, hỏi tại sao có cây Giáng Sinh, sao lại là cây thông. Anh bạn trẻ kể khá chi tiết vài tích, trong đó tích dưới đây:
“Tương truyền, một lần Martin Luther, nhà truyền đạo người Đức ở thế kỷ 15, dạo bước qua những cánh rừng vào một đêm Noel khoảng năm 1500. Hàng triệu vì sao sáng lấp lánh qua kẽ lá. Luther thực sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của một loài cây nhỏ, trên cành cây tuyết trắng phủ đầy, lung linh dưới ánh trăng.
Khi trở về, ông đã đặt một cây thông nhỏ trong nhà và kể lại câu chuyện này với lũ trẻ. Để tái tạo ánh sáng lấp lánh của muôn ngàn ánh sao, ông treo nến lên cành cây thông và thắp sáng những ngọn nến ấy với lòng tôn kính ngày Chúa giáng sinh.
Ông giải thích, các cây nến cháy sáng trên các nhánh của cây thông tượng trưng cho ánh sáng của Đức Giêsu mang đến cho nhân loại, màu xanh tươi quanh năm của cây thông tượng trưng cho Đức Chúa Trời hằng hữu. Phong tục cây Giáng sinh trở nên phổ biến từ đó.”
Quay lại chuyện với bác nông dân. Sống ngay bên con đường nhộn nhịp, cạnh đó là một khu nhà sang trọng, nhưng bác vẫn sống bình dị như ở quê. Tôi hỏi đùa bác có bán đất không. Bác trả lời, đây là đất của gia đình, không bao giờ bán.
Chả là khu nhà gần đó xây rất đẹp, nhưng rất ít cây xanh, nên chính quyền kiện chủ thầu vì không làm đúng thiết kế là tỷ lệ cây xanh, đất công cộng và nhà cửa phải hài hòa.
Người chủ thầu định mua nốt mấy hecta đất của bác nông dân, nhưng gia đình không bán, vì cha mẹ ông bà họ đã sống mấy đời. Nhiều người khác cũng hỏi mua nhưng giá nào họ cũng lắc đầu, dù trông gia đình không phải giàu có gì.
Tuy nhiên, qua vài lần đàm phán, chủ thầu mua quyền xây nhà. Nghĩa là gia đình vẫn sở hữu miếng đất, trồng cấy, chăn nuôi, nhưng không được xây cất gì nữa. Có tiền bác lại đầu tư và trang trại, nhà kính trồng rau. Mùa nào thức nấy, gia đình này cứ thế “tần tảo” nuôi nhau.
Dư đôi chút họ chia sẻ với người nghèo khắp mọi nơi. Bán thông Noel để dành 25% tiền lãi làm từ thiện.
Tôi đùa bác, bác bán đất, kiếm vài triệu đô la, thì chẳng phải lo tiền nong tới cuối đời. Bác cười, anh hiểu nhầm về giấc mơ Mỹ. Những người Mỹ như bác nông dân này quan niệm hạnh phúc không phải có bao nhiêu tiền, được sống trong ngôi nhà rộng mông mênh, đi khắp thế giới. Mà bác cho rằng, hạnh phúc là biết chia sẻ và được chia sẻ.
Bác bán quyền xây nhà cho khu dân cư bên cạnh để đảm bảo con cháu hay chủ mới không bao giờ được xây nhà. Dân cư trong khu vực được hưởng môi trường xanh tươi bốn mùa, không còn chuyện nhà cửa san sát, môi trường bền vững của nước Mỹ có được là vì thế.
Tôi mang cây về cho vào chậu, gọi lũ trẻ ra treo đèn, trang trí và được cây thông xinh xinh. Vừa làm tôi vừa nghĩ ngợi về ông già Santa đi chia quà cho lũ trẻ mơ trong đêm Noel và những điều tôi nghe được từ bác nông dân Mỹ.
Hạnh phúc là được chia sẻ và chia sẻ, không phải là quyền cao chức trọng, không phải có bao nhiêu tiền trong tài khoản và có bao nhiêu nhà cửa, và những thứ, những giá trị luôn tính bằng tiền.
Ngày nay trên thế giới ảo, có hàng tỷ gói quà ảo, lời chúc ảo được gửi đi. Có mấy ai biết được người gửi có hôn gió vào lời họ viết và người nhận có thấy được chút tình trong cái ảnh hay lời ca gửi gắm.
Chợt nhớ đến vài đô la từ thiện do bác nông dân Mỹ đã thuyết phục tôi mua cây thông Noel, hôm tới sẽ đến được gốc cây Giáng Sinh nào đó trên trái đất. Trong cái tất đỏ là món quà, dù chẳng có tên tuổi, không lời chúc của chủ nhân, nhưng tôi tin, hộp quà ấy chứa bao nụ hôn, tình thương của những người gửi. Và người nhận hẳn sẽ dâng trào hạnh phúc.
Nếu đọc được câu chuyện này, chắc hẳn các con tôi cũng như bao đứa trẻ trên thế giới, sẽ tin ông già Noel là có thật trên đời.
Hiệu Minh – Noel 2013 ở Washington DC, Hoa Kỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét