Đây
là tâm sự của một người sáng mắt sau khi đi thăm một ngôi trường khiếm thị của
thành phố:
Khi
đến nơi tôi chạnh lòng nhìn thấy cảnh một số em quờ quạng với chiếc gậy trên
tay, có em lại bám vào vai bạn và cả hai cùng lần bước. Đến khi vào lớp, các em
dùng những ngón tay nhỏ bé gầy guộc để đọc từng giòng chữ Braille trên trang
giấy nổi.
Bất
chợt, ánh mắt tôi dừng lại ở một em bé có đeo một ảnh thánh giá nho nhỏ trên
ngực áo. Tiến lại gần, tôi làm quen và được em cho biết:
-
Trước khi vào trường này, mẹ em đã đeo cây Thánh Giá này cho em và bảo: Đèn của
thân thể người ta là đôi mắt, còn với con, thì Thánh Giá sẽ là cây đèn cho con
đấy!
Tôi
ân cần hỏi em:
-
Thế em có thấy vui không?
Em
bé ngước nhìn lên với đôi mắt đục mờ, trả lời ngay:
-
Có chứ anh, em đã mất đôi mắt của thân thể, nhưng thật sự thì đôi mắt của tâm
hồn em vẫn sáng!
Nghe
câu trả lời quả quyết ấy, tôi giật mình tự hỏi không biết con mắt của tâm hồn
mình có còn sáng hay đã tắt ngủm rồi nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét