Khi tôi còn bé, tôi biết bố mẹ yêu thương mình rất nhiều, bởi bố mẹ luôn cố gắng dành hết những thứ tốt đẹp nhất cho tôi. Nhưng có lẽ bố mẹ không biết, những gì mà một đứa trẻ con cần đôi khi chỉ là vài lời nói tin tưởng và động viên đúng lúc.
Bố mẹ chẳng bao giờ tin tôi có thể làm được cái này hay cái kia. Lúc nào cũng lo sợ tôi bất cẩn hay gặp nguy hiểm. Chỉ cần tôi cầm cốc uống nước, bố mẹ cũng phải nhìn tôi dè chừng và nói "cẩn thận không vỡ cốc bây giờ." Lần đầu tiên tôi hỏi xin mẹ dạy tôi cách gọt táo, mẹ nghi ngờ nhìn tôi "con có làm được không thế."
Tôi chỉ mong được một lần nghe bố mẹ nói với tôi như thế. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ trong mắt bố mẹ, tôi lại không đáng được tin tưởng như thế ư?
Rồi khi bắt đầu đi học, trong môi trường mới, tiếp xúc với thầy cô mới, bạn bè mới, tôi cũng lo sợ lắm chứ nhưng chẳng bao giờ bố mẹ hỏi han tôi lấy một lần. Toàn là tôi tự kể thôi, nhưng bố mẹ cũng không thích lắng nghe lắm, vì bố mẹ đọc nhận xét của cô giáo trong sổ liên lạc là đủ rồi mà. Tôi hụt hẫng kinh khủng.
Bố mẹ lúc nào cũng bắt tôi làm rất nhiều bài tập, bắt tôi phải học thật giỏi, nhưng khi tôi gặp khó khăn, bố mẹ chẳng bao giờ động viên tôi, khích lệ tôi. Nếu bố mẹ nói với tôi như này, thì chắc chắn không có việc gì là tôi không làm được.
Khi tôi được điểm kém, bố mẹ thay vì an ủi, động viên lại chỉ trích tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Tôi không muốn nghe những lời trách mắng, tôi chỉ muốn bố mẹ quan tâm đến cảm xúc của tôi hơn thôi mà.
Hay vì bố mẹ ngại ư?
Tôi chỉ muốn được nghe bố mẹ khen ngợi, khích lệ và nói cho tôi biết tôi đã khiến bố mẹ tự hào như thế nào. Khi ấy, chắc chắn tôi sẽ còn làm tốt hơn rất nhiều.
Tôi cũng từng sợ hãi, lo lắng nhưng chưa bao giờ bố mẹ nói với tôi rằng chuyện gì cũng có thể giải quyết, mọi việc sẽ sớm ổn thôi.
Đây chỉ là một câu hỏi han quan tâm bình thường nhưng chẳng mấy khi tôi được nghe. Đôi khi bố mẹ nghĩ rằng cho tôi cuộc sống no đủ, đi học ở trường tốt là xong, nhưng tôi lại chỉ muốn bố mẹ lắng nghe những suy nghĩ và cảm xúc của tôi một lần mà thôi.
Hình như bố mẹ luôn nghĩ rằng con cái có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình, nên tôi chưa bao giờ được nghe bố mẹ cảm ơn vì tôi đã cùng mẹ rửa chén hay giúp mẹ nhặt rau.
Bố mẹ luôn dạy tôi phải biết nói cảm ơn với những ai giúp đỡ mình, nhưng tại sao bố mẹ lại không làm điều đó với tôi?
Bố mẹ chưa bao giờ hỏi tôi muốn trở thành ai, tôi muốn làm công việc gì. Bố mẹ chưa bao giờ lắng nghe những mơ ước của tôi, kể cả là có nghe thì bố mẹ vẫn thường xuyên gạt phăng chúng đi, và nói chúng thật "nhảm nhí, vớ vẩn." Ước gì bố mẹ đã thấu hiểu và quan tâm đến suy nghĩ của tôi nhiều hơn.
Nhưng thế vẫn chưa là gì. Bố mẹ tôi còn chẳng bao giờ ôm tôi và nói "bố mẹ yêu con". Tôi ghen tị với đứa bạn hàng xóm, lúc nào bố mẹ nó cũng thơm má rồi vuốt ve tóc nó. Ước gì khi còn bé, bố mẹ đã nói với tôi những lời này thì chắc chắn tôi sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Đứa trẻ con nào cũng thích được âu yếm và nghe những lời yêu thương. Tôi mong thời gian quay trở lại, tôi sẽ nói yêu bố mẹ thật nhiều, để đến một ngày, bố mẹ cũng sẽ không còn ngại ngần nữa mà bày tỏ tình cảm với tôi. Nhà cao cửa rộng mà làm gì nếu bố mẹ không yêu thương mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét