cổng nhà. Anh ta liền vào nhà rồi lấy ra một bộ quần áo cho người ăn xin. Bộ đồ này đã cũ và bị rách toạc một miếng ngay tại đầu gối, nên từ lâu anh này không thèm mặc. Nhận được bộ đồ cũ, người hành khất mừng và cám ơn rối rít, vì tuy cũ nhưng nó cũng còn tốt hơn bộ quần áo ông ta đang mặc. Sau đó lão hành khất liền mặc ngay bộ đồ mới vào người. Còn anh thanh niên thì cảm thấy vui vì nghĩ mình đã làm được một việc thiện cho người nghèo.
Mấy
tháng sau, một hôm người hành khất kia lại đến xin. Lần này ông ta
mặc bộ đồ lành lặn và còn mới. Chàng thanh niên thấy ông lão mặc
bộ đồ màu sắc giống như bộ đồ của mình liền hỏi: “Sao ông có bộ đồ
mới thế kia ?” Lão hành khất liền tươi cười trả lời: “Thì đây cũng
là quần áo của anh đó ! Số là cách đây một tuần, khi tôi mặc bộ
quần áo anh cho hôm trước, đến xin thì gặp ba anh. Thấy tôi mặc bộ đồ
rách, ông cụ hỏi ai cho. Tôi trả lời là một anh ở trong nhà ông. Ông
im lặng rồi vào nhà đem ra bộ đồ tôi đang mặc đây và nói: “Xin lỗi
ông, lần trước con tôi đã lấy lộn bộ đồ rách bỏ đi mà cho ông. Hôm nay
tôi thay nó để biếu ông bộ đồ tốt này”.
Sau
khi người hành khất ra về, chàng thanh niên lập tức vào nhà tìm cha
và cằn nhằn tại sao ông lại đem cho bộ đồ mà anh vẫn còn đang sử
dụng.
Bấy giờ người cha liền tươi cười nói rằng: “Con ơi, cha rất vui
khi thấy con biết thương người và cho người nghèo quần áo để mặc. Nhưng
cha biết con còn nhiều quần áo không sử dụng đến mà tại sao con không
cho ? Lần sau nếu cho ai thứ gì, thì con nên cho những gì còn dùng
được. Chứ nếu cho họ bộ đồ đã rách thì họ làm sao có thể mặc
được hả con ?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét