Có
một gia đình kia: chồng là người ngoại đạo. Ông không tin Chúa. Ông còn
luôn miệng nhạo báng, khinh miệt những hành vi thờ phượng kính mến
Chúa. Ngược lại, bà vợ lại rất sùng đạo. Ngày nào bà cũng dắt con đi lễ
cầu nguyện. Dù sống giữa hai chiều hướng trái ngược đối nghịch nhau, đứa
con trai duy nhất của họ vẫn hiếu thảo với bố mẹ.
Một hôm em lâm bệnh
hiểm nghèo, em hỏi bố rằng: “Bố ơi! Trong ít ngày nữa con sẽ không còn
sống ở dương gian.Con xin bố dạy con phải tin ai? Theo bố hay theo mẹ?
Tin theo bố thì chẳng có thiên đàng, chẳng có Chúa hay có mẹ để được yêu
thương ở đời sau! Còn tin theo Mẹ thì có Thiên Chúa là Cha nhân lành.
Có cõi trời để hưởng hạnh phúc vĩnh cửu bên Chúa là Cha. Có Đức Mẹ luôn
bầu cử chở che?”
Người cha quá sững sờ và kinh ngạc. Ông ôm con vào lòng và nói: “Con
hãy tin theo Mẹ. Con cưng của cha! Đứa bé liền nói tiếp: “Nhưng nếu bố
không tin theo Mẹ, thì làm sao con có thể chờ đợi bố ở trên thiên đàng
được?”. Trước lời đơn sơ và chân thành của em bé, người cha đã không
kiềm nổi những giọt nước mắt ứ tràn nơi khoé mắt. Ông đã để những giọt
nước mắt xót xa tuôn rơi trên gò má già nua của mình. Kể từ ngày đó,
người cha đã chọn Chúa là lẽ sống, là Đấng ông tôn thờ.
Vâng, nếu cuộc đời này sinh ra lớn lên rồi chết đi thì cuộc đời chẳng
còn ý nghĩa gì! Con người sinh ra để được sống mãi chứ không phải để
nhào lộn trong bể khổ và chết là hết kiếp người! Điều quan trọng chính yếu là chúng
ta phải tìm ra lẽ sống, và cùng đích đời người là gì? Sống để làm gì? Và
chết rồi đi đâu? Đó là những vấn đề làm nên nhân cách con người. Chúng
ta chọn cách sống nào cũng tuỳ thuộc vào việc chúng ta hiểu ý nghĩa và
cùng đích đời người ra sao?
Chúa Giê-su trong tư cách một con người trần thế. Ngài đã sống cả
cuộc đời để tôn vinh Thiên Chúa Cha trong việc phục vụ tha nhân. Ngài
đến trần gian để thi hành thánh ý Chúa Cha. Thánh ý đó Ngài đã thực thi
trọn vẹn cho dù phải trả giá bằng cả mạng sống, miễn sao cho ý Chúa Cha
được thực hiện, cho danh Cha được cả sáng, cho Nước Cha mau hiển trị.
Là người Ki-tô hữu chúng ta được mời gọi bước theo con đường Chúa
Giê-su đã đi. Đó là con đường đi tìm thánh ý Chúa và thực thi cho đến
hơi thở cuối cùng. Đó không phải là con đường trải thảm rộng thênh
thang, mà là con đường hẹp, đầy chông gai giăng kín hành trình. Đó là
con đường từ bỏ, đường thập giá, đường hiến tế đẫm máu trên đỉnh đồi
Cal-vê.
Hôm nay Chúa về trời, Ngài vẫn mang theo dấu vết của thương tích, của
thương đau, của sự chống đối, xỉ nhục, đòn roi mà Ngài đã từng trải
qua.. . Ngài đã mang theo tất cả những giai đoạn đau thương đẫm máu đó,
như dấu tích cho lời xin vâng trọn vẹn theo thánh ý Chúa Cha. Nay, Ngài
cũng muốn tất cả chúng ta hãy đi con đường này để tiến về trời cao. Đó
là con đường làm chứng nhân cho Tin mừng của Chúa bằng chính đời sống
tôn vinh Thiên Chúa và phục vụ tha nhân. Một cuộc đời làm chứng không
nhất thiết phải đổ máu nhưng quan yếu là phải thể hiện tình yêu bằng
những nghĩa cử cụ thể trong lời nói, trong việc làm luôn bao dung, kính
trọng, bác ái và công bình. Một cuộc đời làm chứng không nhất thiết phải
có một bản án để người ta thoá mạ, tẩy chay, nhưng chỉ cần biết hy sinh
từ bỏ ý riêng của mình trong từng giây, từng phút để thánh ý Chúa luôn
được thi hành trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta.
Hôm nay mừng Chúa về trời, chúng ta cũng nghe vang vọng đâu đây lời
mời gọi thiết tha của Thầy Chí Thánh Giê-su: “anh em hãy làm chứng nhân
cho Thầy. Khởi từ Giê-ru-sa-lem cho đến tận cùng thế giới”. Xin cho mỗi
người chúng ta đang khi hướng lòng về trời cao cũng biết chu toàn sứ vụ
trần thế trong niềm hân hoan để: “Ra đi tay ôm bó lúa đi gieo – Ngày trở
về, miệng reo vang câu hát mừng”. Amen
Lm Jos Tạ Duy Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét