Khi
chúng ta muốn xin ai hay thỉnh cầu ai điều gì, thì hoặc là chúng ta ưa
thích điều đó, hoặc là chúng ta cảm thấy cần thiết điều đó, và chúng ta
tin tưởng người kia sẽ đáp ứng được nhu cầu của chúng ta. Người đàn bà
mắc bệnh băng huyết và người cha có đứa con gái bị bệnh nặng gần chết đã
làm như thế. Cả hai đã tin Chúa Giêsu nên đến xin Chúa cứu chữa. Chính
vì có lòng tin mạnh mẽ mà cả hai đã được hưởng phép lạ của Chúa Giêsu.
Nhưng làm sao chúng ta thấy được hay biết được lòng tin của họ? Vì nó đã
được biểu lộ ra qua thái độ, cử chỉ, lời nói và hành động của họ.
Chúng ta thấy người đàn bà này không dám công khai trực tiếp xin Chúa
chữa bệnh cho bà trước mặt mọi người. Bà tự nhủ : “Tôi mà sờ được vào
áo choàng của Người thôi, là sẽ được cứu chữa”. Thế là bất chấp tất cả
những luật lệ cấm đoán phiền phức và khắt khe, bà lén lút chen tới sau
lưng Chúa, để thực hiện ý định rút ơn Chúa, và kết quả bà đã được toại
nguyện. Đó, chúng ta thấy được, biết được đức tin của bà qua việc làm
đầy tin tưởng của bà. Chính Chúa Giêsu đã xác nhận và ban thưởng cho
lòng tin ấy : “Lòng tin của con đã cứu chữa con”.
Trường hợp của ông trưởng hội đường Gia-ia cũng thế. Lòng tin của ông
được biểu lộ qua tất cả con người của ông, nghĩa là qua cử chỉ, thái độ
và lời nói của ông : Khi đến trước mặt Chúa Giêsu, ông đã quì sụp xuống
dưới chân Chúa và khẩn khoản van xin : “Con bé nhà tôi gần chết rồi.
Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu chữa và được sống”. Phải
tin Chúa Giêsu là ai, phải tin Chúa có quyền phép thế nào ông ta mới có
cử chỉ, thái độ và lời kêu xin như thế. Nhận thấy lòng tin mạnh mẽ của
ông, Chúa Giêsu đã nhận lời đến nhà ông và làm phép lạ cho con gái ông
sống lại.
Chúng ta hôm nay đã có đức tin, chúng ta đã tin Chúa Giêsu. Chúng ta
phải làm gì? Chúng ta phải sống niềm tin đó. Sống niềm tin có nghĩa là
chúng ta phải thể hiện niềm tin ấy trong đời sống hằng ngày. Đó là cách
thẩm định đức tin của chúng ta. Niềm tin ấy, như Mẹ Tê-rê-xa Can-cút-ta
đã nói : “Phải được biểu lộ và nuôi dưỡng, dù chỉ bằng một nụ cười hay
một ánh mắt cảm thông”.
Một lần kia, trong cuộc phỏng vấn trên truyền hình, Mẹ Tê-rê-xa phải
đối diện với một phóng viên không mấy thiện cảm đối với Giáo Hội. Mẹ
Tê-rê-xa nói với ông : “Tôi nghĩ rằng ông nên có đức tin”. Người phóng
viên hỏi : “Tôi phải làm gì để có đức tin?”. Mẹ Tê-rê-xa đáp : “Ông hãy
cầu nguyện”. Ông chống chế : “Tôi không biết và không thể cầu nguyện”.
Mẹ Tê-rê-xa dịu dàng nói : “Tôi sẽ cầu nguyện cho ông. Nhưng về phần
ông, ông hãy cố gắng mỉm cười với những người chung quanh ông. Một nụ
cười có thể đánh động được tâm hồn người khác. Một nụ cười có thể cho
chúng ta cảm nghiệm được Thiên Chúa hiện diện trong cuộc sống chúng ta”.
Đúng thế, những hành động cụ thể thường hùng hồn hơn, có khả năng
thuyết phục hơn những lời nói suông. Những thực hiện trước mắt có giá
trị hơn những dự án viển vông. Đó là cách thẩm định thông thường trong
cuộc sống của chúng ta. Những người chung quanh có lẽ cũng đánh giá niềm
tin của chúng ta khi nhìn vào cách sống đạo của chúng ta, nghĩa là niềm
tin của chúng ta chỉ đáng tin cậy khi được thể hiện bằng những việc làm
cụ thể.
Vì thế, chúng ta tin vào tình yêu Chúa Kitô, tin vào bản thân Ngài.
Niềm tin ấy không chỉ là một hạt giống gieo trong lòng chúng ta rồi nằm
yên đấy. Một niềm tin như thế có lẽ chẳng ích lợi gì cho chính mình hay
cho bất cứ ai. Đức tin của chúng ta phải trổ sinh hoa trái bằng việc
làm, để mọi người có thể, nhận ra khuôn mặt của Đấng mà chúng ta suy
phục, tôn thờ.
Trích Chia Sẻ Tin Mừng Chúa Nhật Năm B
Lm. Giacôbê Phạm Văn Phượng, OP.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét