36 "Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất?" 37 Đức Giê-su đáp: "Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi.39 Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Mt 22:36-39.
Một hôm, hoàng đế Napoléon của Pháp vào một nhà hàng nọ. Đi theo hoàng đế chỉ có một vị sĩ quan tùy viên. Vì không muốn cho ai nhận ra mình là hoàng đế, nên Napoléon và viên sĩ quan cận vệ cải trang ăn mặc như thường dân.
Sau khi đã ăn uống xong, bà chủ nhà hàng đến tính tiền. Tổng cộng số tiền phải trả là 14 quan. Viên sĩ quan cận vệ mở chiếc cặp xách tay để lấy tiền. Bỗng mặt ông tái mét đi vì trong cặp không có đồng tiền nào cả.
Thấy thế, Napoléon hiểu ý nói nhỏ với viên sĩ quan :”Đừng lo, để tôi trả cho”. Nói rồi ông móc túi lấy tiền. Nhưng sờ túi trên, túi dưới, túi trước, túi sau, ông không thấy có đồng tiền nào cả. Napoléon nhìn viên sĩ quan nhướng mắt, nhún vai.
Trước tình thế đó, viên sĩ quan nói với bà chủ :
- Thật là rủi ro cho chúng tôi, chúng tôi quên không đem tiền theo. Xin bà vui lòng cho tôi thiếu một tiếng đồng hồ nữa, tôi sẽ trở lại thanh tóan với bà được không ?
Bà chủ nhất định không chịu và dọa rằng nếu hai người không chịu trả tiền ngay, thì bà sẽ gọi cảnh sát.
Một anh bồi bàn theo dõi công việc từ đầu cảm thông với hai người khách nên nói với bà chủ :
- Quên đem tiền trong túi, đó là điều thường xẩy ra. Vì thế, xin bà đừng gọi cảnh sát làm gì ! Theo tôi thì hai ông đây là người rất thật thà, không có ý lường gạt đâu.
Nghe anh bồi bàn nói, bà chủ vẫn không chịu và cứ nằng nặc đòi kêu cảnh sát.
Thấy thế, anh bồi bàn móc túi lấy ra 14 quan trao cho hai người khách và nói: ”Đây tôi cho hai ông mượn để thanh tóan với bà chủ”.
Thế là nhờ anh bồi bàn mà Napoléon và viên sĩ quan mới có thể rời khỏi nhà hàng.
Một lát sau, viên sĩ quan tùy viên trở lại nhà hàng. Ông gặp lại bà chủ và nói :
- Bà đã tốn kém mất bao nhiêu để tạo lập nhà hàng này ?
Bà chủ trả lời : 30.000 quan..
Viên sĩ quan mở chiếc cặp da xách tay lấy ra 30.000 đặt trên bàn và nói :
- Vâng lệnh của chủ tôi là hòang đế Napoléon, tôi xin bà sang lại nhà hàng này cho anh bồi bàn, người đã giúp chúng tôi đang lúc chúng tôi kẹt không có tiền.
14 quan tiền cũng chính là "thương người có 14 mối". Chúa không muốn chúng ta nói yêu Chúa chỉ bằng môi miệng, nhưng nơi việc làm cụ thể. Yêu Chúa là yêu người thân cận như yêu chình bản thân mình.
Lời Chúa dạy thật là khó thực hiện, bởi vì tha nhân của chúng ta có quá nhiều thành phần, làm sao chúng ta có thể nhận ra gương mặt của Chúa đây!
Anh bồi bàn đã theo dõi, thông cảm cho hai người khách. Nhờ cầu nguyện xin ơn Chúa Thánh Thần, chúng ta cũng có thể quan sát để nhận định người thân cận của chúng ta là ai để mà giúp đỡ họ.
Chúa cũng đã khẳng định người thân cận của chúng ta là tất cả những ai: bé nhỏ, yếu đuối, nghèo hèn về vật chất cũng như tinh thần trong xã hội.
Câu chuyện trên, cho con hình ảnh phần thưởng phúc vinh Thiên đàng mai sau
Cho con biết tìm gặp Thiên Chúa nơi chính anh em. Cho con đến với người chia sẻ vui buồn sớm hôm. Cho con đến với người chia sớt cơm áo cho nhau. Cho con thấy tin yêu con sẽ dương cao sức sống ngàn đời. Chúa chính nguồn tình yêu xin nung đốt tim con lửa mến. Chúa chính nguồn tình yêu xin mở rộng lòng con đón mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét