Luca 17, 11-19
Sau một trận động đất dữ dội hoặc
một vụ khủng bố tựa như đã xảy ra tại Trung Tâm Thương Mại Newyork
tháng 11 năm 2001, một số người bị vùi dưới hàng khối bê tông và gạch
đá, nhưng không bị chết ngay vì được nằm lọt vào một khoang trống. Trong
khoảng không gian chật khít người, vừa tối tăm vừa ngột ngạt đó, họ
dùng điện thoại di động gọi về gia đình, gọi cho nhân viên cứu hộ đến
cứu giúp. Mạng sống của họ chỉ được tính từng giây!
Trong những giờ phút kinh hoàng như thế, người ta cảm nhận rằng được
sống thêm mươi phút nữa, dù chỉ thêm mươi phút nữa thôi, cho đến khi
toán cấp cứu đến kịp, là cả một hồng ân vô cùng lớn lao. Và đang lúc gần
như bị chôn sống dưới cả một núi bê tông như thế, họ nghiệm thấy rằng
được tự do hít thở như bao nhiêu người khác bên ngoài là một ân huệ vô
cùng quý báu; được uống vài ngụm nước lúc nầy thì thật sung sướng không
gì bằng…
Mươi phút sống… một chút không
khí trong lành… mấy ngụm nước…là những gì mà những người lâm nạn hết
lòng khao khát và ước mơ, nhưng những ước mơ giản dị đó đã không đến
được với nhiều nạn nhân bị chôn vùi ở nhiều nơi vì tai nạn hầm mỏ, vì
nạn khủng bố hay động đất… nhưng những ân huệ đó đang ở trong tầm tay
chúng ta cách dồi dào và dư dật. Chúng ta có thừa những gì mà những
người lâm nạn đang mơ ước. Thế mà chúng ta không xem đó là ân huệ, mà
chỉ xem đó là chuyện thường tình.
Nước, không khí, ánh nắng mặt
trời… chỉ là một vài trong vô vàn ân huệ Thiên Chúa rộng ban cho mọi
người. Đếm sao cho xiết những ân huệ Chúa ban. Vậy mà số người nhận ra
và tỏ lòng tri ân Thiên Chúa thì vô cùng khan hiếm.
Khi Chúa Giê-su đi qua biên giới
Samaria thì gặp mười người phong cùi. Họ là những người mang số phận bi
đát. Vì mắc bệnh truyền nhiễm đáng sợ, họ bị xã hội Do-thái thời bấy giờ
xua ra khỏi gia đình, làng mạc, cách ly với tất cả mọi người. Những con
người bất hạnh nầy tụ tập với nhau, sống trong các hang hốc ngoài đồi
núi, áo quần tả tơi, đầu tóc bù xù và buộc phải để đầu trần, đi đâu phải
lấy tay che miệng và hô lên báo hiệu cho người qua lại biết mà lánh xa.
Vì thế, họ không được phép lại
gần Chúa Giê-su để xin Ngài cứu chữa. Họ phải đứng đằng xa kêu lên: “Lạy
Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi”.
Theo luật quy định, nếu có người nào mắc bệnh phong có cơ duyên lành
bệnh, thì phải đến trình diện với các tư tế, để khám xét lại. Nếu thực
sự được lành bệnh thì họ mới được cho hoà nhập với cộng đồng.
Trong những giờ phút kinh hoàng như thế, người ta cảm nhận rằng được sống thêm mươi phút nữa, dù chỉ thêm mươi phút nữa thôi, cho đến khi toán cấp cứu đến kịp, là cả một hồng ân vô cùng lớn lao. Và đang lúc gần như bị chôn sống dưới cả một núi bê tông như thế, họ nghiệm thấy rằng được tự do hít thở như bao nhiêu người khác bên ngoài là một ân huệ vô cùng quý báu; được uống vài ngụm nước lúc nầy thì thật sung sướng không gì bằng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét