Một hôm, một linh mục già của thị
trấn PI-CAR-DIE đang trên đường trở về nhà xứ, vừa đi đường ngài vừa đọc kinh
nhật tụng trong sách. Có hai viên sĩ quan trẻ cũng đi chung đường với vị linh
mục này. Khi rảo bước ngang qua vị linh mục, cả hai anh đều tỏ thái độ khinh dể
cha đạo, vì từ lâu họ đã bị mất đức tin và không đến nhà thờ dự lễ Chúa Nhật. Trong
câu chuyện, hai viên sĩ quan liên tục khích bác các tu sĩ, và hai anh đã đi
nhanh hơn vị linh mục một đoạn khá xa.
Chợt hai anh thấy một người hành khất
ngồi bên vệ đường lên tiếng xin: “Các anh ơi, xin giúp đỡ cho kẻ hèn này
với.” Nghe vậy, một trong hai viên sĩ quan trẻ lục túi tìm bạc lẻ để cho
người ăn xin, còn người kia lại nói với bạn mình rằng: “Ông cha già hồi
nãy gặp thế nào cũng sẽ đi ngang qua người hành khất này. Tớ dám cá với cậu là
ông ta sẽ chẳng thèm thí cho lão ăn mày này một đồng xu nào cho coi ! Cái bọn
tu sĩ đạo đức giả ấy thường chỉ nói hay mà làm không hay. Vậy tụi mình nên núp
vào sau bụi cây kia để xem ông cha kia sẽ hành xử như thế nào nhé”.
Ít phút sau, quả nhiên vị linh mục
già cũng chậm rãi đi tới nơi. Khi nghe lời người hành khất xin, ngài dừng lại,
đưa tay lục hết túi trên đến túi dưới, rồi ái ngại nói với lão ăn mày: “Ông
bạn đáng thương ơi, rất tiếc là hôm nay ta chẳng mang theo một đồng xu nào để có
thể chia sẻ cho ông.”
Anh thứ nhất nghe tiếng vị linh mục
nói liền nói thầm vào tai anh kia rằng: “Đấy, cậu thấy chưa ? Tớ nói có sai
đâu !”
Đang lúc đó, vị linh mục trông thấy bộ quần áo của lão ăn mày đã
bị rách nát liền động lòng thương, ông bảo lão ăn mày: “Ông bạn hãy chịu
khó ngồi đợi ta một lát nhé, ta sẽ quay lại ngay !”
Dứt lời, vị linh mục cũng
chạy đến chui vào bụi cây gần bên hai anh sĩ quan đã núp trước đó. Sau khi loay
hoay một lúc, vị linh mục đã quay lại chỗ người ăn mày và trao cho lão ta chiếc
quần dài đã được xếp gọn và nói: “Đây, tôi xin biếu ông chiếc quần dài tôi
đang mặc. Tuy nó hơi cũ, nhưng nói chung vẫn còn tốt chán ! Ông không nên kể ra
cho người khác biết việc tôi làm cho ông hôm nay, hầu tránh khỏi bị xấu hổ”.
Sau đó vị linh mục sửa lại chiếc áo chùng thâm đang mặc cho ngay ngắn, tiếp tục
mở Các Giờ Kinh Phụng Vụ và vừa đi vừa đọc kinh.
Hôm sau, ngay từ sáng sớm đã có hai viên
sĩ quan đến bấm chuông cổng nhà xứ từ sớm.
Vị linh mục già ra mở cửa rồi mời
hai người này vào phòng khách và họ đã thuật lại những điều họ đã mắt thấy tai
nghe với thái độ thành tâm thán phục hành động cao đẹp của linh mục.
Khi ấy vị
linh mục chỉ biết ngẩn ngơ thốt lên với Chúa: “Ôi, con tạ ơn Chúa nhân
lành. Chỉ với một chiếc quần cũ cho một người nghèo mà Chúa lại quảng đại ban
cho con tới hai linh hồn hay sao ?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét