Có một cậu bé kia ao ước được gặp
Chúa. Cậu biết rằng phải đi cả một quãng đường rất dài mới có thể đến được nơi
ở của Chúa, nên cậu mang theo mấy gói bánh bích quy và sáu hộp nước trái cây,
rồi bắt đầu cuộc hành trình đi về phía trước.
Khi qua được khoảng mấy dãy phố,
cậu gặp một bà lão đang ngồi trong công viên, lặng nhìn đàn chim bồ câu đang
ríu rít trước mặt. Cậu bé ngồi xuống cạnh bà và mở túi xách ra, định uống một
hộp nước trái cây cho đỡ khát. Nhưng cậu để ý đến bà lão đang có vẻ đói, nên cậu
đã mời bà ăn một gói bánh bích quy mang theo. Bà lão cầm lấy gói và mỉm cười
với cậu. Nụ cười của bà tươi tắn đến nỗi cậu bé muốn trông thấy một lần nữa,
nên cậu lại mời bà uống một hộp nước trái cây. Bà lão lại cười thật tươi với
cậu khiến cậu cảm thấy lòng vui sướng!
Rồi suốt buổi chiều, hai bà cháu cứ
ngồi bên nhau, vừa ăn hết mấy gói bánh và uống hết các hộp nước trái cây và mỉm
cười với nhau mà không nói với nhau lời nào.
Khi trời sẩm tối, cậu bé từ giã bà
lão ra về. Cậu ôm bà và bà cười thật tươi với cậu, một nụ cười đẹp nhất mà cậu chưa
từng thấy trước đây.
Khi cậu bé bước vào trong nhà, mẹ
cậu rất ngạc nhiên nhìn nét mặt hân hoan của cậu, nên hỏi: “Hôm nay có chuyện
gì mà trông con lại vui như thế?”.
Cậu trả lời: - “Hôm nay con đã ăn
trưa với Chúa mẹ à! Mẹ biết không: Chúa có nụ cười rất đẹp mà con chưa từng
thấy trước đây!”
Đang khi đó, bà lão ngồi ở công
viên cũng trở về nhà với khuôn mặt rạng rỡ một niềm vui.
Con trai bà lấy làm ngạc nhiên khi
thấy nét hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt bà nên hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay có
chuyện gì mà mẹ lại vui vẻ như thế?
Bà hân hoan đáp: “Hôm nay mẹ đã gặp
được Chúa. Mẹ được Chúa mời ăn bánh với Chúa. Con biết không, Chúa còn bé hơn
là mẹ nghĩ con ạ!”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét