Có 28 học sinh còn
sống sót. Khi màn đêm buông xuống, 28 học sinh này đã ngồi tụm lại bên
nhau trong một khoang máy bay. Cũng may, trên phi cơ vẫn còn một số đồ
ăn như thịt nguội, bánh mì và rượu vang... kèm theo một chiếc ra-đi-ô
cát-xét. Nhờ chiếc ra-đi-ô này mà họ có thể theo dõi cuộc cứu hộ
đang triển khai tại các quốc gia trong vùng này.
Sau tám ngày, họ nghe
được các đoàn cứu hộ báo cáo không thể tìm ra chiếc máy bay gặp
nạn và không hy vọng còn hành khách nào sống sót. Thế là các nạn
nhân hiểu rằng: họ có sống được hay không là do quyết tâm của chính
họ.
Ít ngày
sau, thêm 12 người nữa theo nhau qua đời do bệnh viêm màng phổi vì không
chịu được giá rét khủng khiếp. Đoàn người còn lại 16 người. Bây giờ
họ chỉ còn biết trông chờ phép lạ.
Thế là cả 16 học sinh này quyết
định họp nhau cầu nguyện vào mỗi tối. Vào khoảng 9 giờ tối, khi
trăng bắt đầu mọc trên triền núi, thì mọi người ngồi quây quần đọc
chung kinh Mân Côi. Giờ kinh được tiếp tục bằng lời cầu tự phát và hát
các bài thánh ca. Cuối cùng kết thúc bằng kinh Hãy Nhớ để nài xin Mẹ
Chúa Trời thương cứu giúp. Những buổi cầu nguyện như thế trở thành
nguồn động lực lớn lao giúp các học sinh hy vọng sẽ được cứu thoát.
Thấm thoát đã sang tuần lễ thứ tám. Thời tiết bắt đầu bớt băng
giá. Hai cậu khỏe nhất trong bọn và có kinh nghiệm leo núi quyết
định sẽ leo xuống núi cầu cứu. Cuộc hành trình của họ vô cùng khó
khăn nguy hiểm. Cũng may họ tìm được một cuộn dây thừng bằng ny-lông
và dùng làm dây an toàn để leo xuống vách núi đá trơn trượt. Chỉ
cần bất cẩn một chút là cả hai sẽ lao xuống vực thẳm.Mọi người
còn lại đều hợp ý cầu xin Mẹ Ma-ri-a nâng đỡ cho hai bạn được an
toàn.
Chín ngày sau, hai cậu đã xuống được đến một trạm kiểm soát
ở dưới chân núi, và ít giờ sau, đã có hai chiếc trực thăng cứu hộ
xuất hiện trên đỉnh núi cao để cứu mười bốn học sinh còn lại.
Nhờ
sự thành tín kêu cầu Đức Ma-ri-a, mà các học sinh này đã sống được
tới 70 ngày trên đỉnh núi cao giá lạnh, đang khi không ai trong các thân
nhân của họ hy vọng họ còn sống và có ngày sẽ trở về.
Suốt 70 ngày
gian khổ trên núi, 16 cậu học sinh này đã cảm nghiệm được rằng: Đức
Ma-ri-a không những là Mẹ Thiên Chúa, mà Người còn là Mẹ của tất cả
những ai thành tâm tin cậy cầu xin với Ngài.
THẢO
LUẬN:
1) Môn đệ Gio-an đã rước Đức Ma-ri-a về nhà mình mà phụng dưỡng. Còn
chúng ta hôm nay phải làm gì để tỏ lòng hiếu kính đối với Mẹ
Ma-ri-a và trở nên con ngoan hiếu thảo của Mẹ?
2) Ngày nay khi gặp gian
nan thử thách, các đôi vợ chồng cần làm gì để được Mẹ Thiên Chúa
trợ giúp?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét