Một cậu học sinh kia luôn mang mặc cảm vì trên lưng có hai vết thẹo nhăn nhúm trông rất khó coi, kéo dài từ bả vai xuống đến eo lưng. Mỗi ngày khi đi học ở trường, cậu rất lo bị bạn bè phát hiện ra hai vết sẹo và chế nhạo... Nhưng rồi một ngày nọ, một số bạn bè cùng lớp đã tình cợ nhìn thấy vết sẹo trên lưng cậu bé và lên tiếng trêu chọc: "Eo ơi, ghê quá!" "A,...quái vật!" "Ôi, thật khủng khiếp!" Những lời vô tâm ấy đã làm đau lòng cậu bé. Cậu vừa khóc vừa chạy vào núp sau cánh cửa lớp. Rồi từ hôm đó cậu bé không dám đi học vì sợ bị lũ bạn chọc quê.
Sau khi hỏi han và biết được sự việc, mẹ cậu bé đã dắt con đến gặp cô giáo chủ nhiệm, vốn là một nữ giáo viên khôn ngoan và đôn hậu. Bà mẹ cho cô giáo xem vết sẹo của con và cho biết từ lúc mới sinh, cậu bé đã mắc khối u ở lưng. Qua cuộc giải phẫu khó khăn, cậu đã được chữa lành, nhưng đã để lại hai vết thẹo lớn trên lưng. Nói đến đó, người mẹ đã bật khóc.
Ngày hôm sau, cậu bé tiếp tục đến
trường ngồi ở bàn cuối lớp, các bạn khác thấy thế, lại thốt lên những lời vô
tâm: "Ôi, thật đáng sợ!" ; "Ghê quá, trên lưng cậu ấy có 2
con trùn to lắm." Ngay lúc ấy, cô giáo chủ nhiệm xuất hiện và nghe thấy
những lời trêu chọc ác ý, liền tiến lại gần cậu bé, đặt nhẹ tay lên vai nhỏ bé
và mỉm cười nói với các bạn bè cùng lớp với câu: "Trước đây nhiều lần cô
đã định kể cho các con nghe một câu chuyện về cậu bé này, nhưng có lẽ cô phải
kể cho chúng con nghe ngay lúc này." Các bạn trẻ đến vây quanh cô giáo. Cô
nhẹ nhàng kéo chiếc áo của cậu bé lên làm lộ rõ hai vết thẹo lớn và nói với đám
trẻ như sau:
"Đây là một truyền thuyết.
Ngày xưa, các thiên thần trên trời đã bay xuống và hóa thân thành các bạn nhỏ
như chúng ta đây. Tất nhiên, có thiên thần nhanh nhẹn đã kịp tháo gỡ đôi cánh
của mình khi hóa thân thành người. Nhưng cũng có thiên thần hơi chậm, không kịp
tháo hết đôi cánh của mình và đã để lại hai vết sẹo như trên lưng em này."
Một em hỏi: "Vậy đó là cánh
của thiên thần hả cô?" Cô giáo mỉm cười: "Đúng rồi!" Một bạn gái
khác lên tiếng: "Thưa cô, chúng con có thể sờ được không?" Từ nãy đến
giờ cậu bé vẫn đứng ngẩn người ra không nói được câu nào, và bây giờ thì cậu
lại khóc. Nhưng cô giáo đã mỉm cười và diụ dàng nói: "Chúng ta phải xin
phép vị thiên thần nhỏ của chúng ta trước đã phải không ?" Sau một
lát chần chừ, cậu bé đã lấy lại sự bình tĩnh và đáp: "Vâng, được ạ !
Thưa cô. »
Các bạn nhỏ khác đều vây quanh cậu
bé, hết bạn này đến bạn khác đến sờ vào "đôi cánh" ấy. "Ôi, tuyệt thật. Hôm
nay con đã sờ được vào cánh của thiên thần rồi!"
Năm tháng dần trôi, người bạn nhỏ của
chúng ta đã lớn lên thành người trưởng thành. Cậu vẫn thầm cảm ơn cô giáo đã
đem lại cho cậu một niềm vui và một nghị lực mới. Cậu đã mạnh dạn đăng ký tham
gia giải bơi lội học sinh cấp thành phố, và cậu đã đoạt giải. Cậu thầm cám ơn
cô giáo, và cậu xác tín rằng vết thẹo trên lưng cậu thực là đôi cánh thiên thần
mà cô giáo năm xưa đã tặng cho cậu với tất cả tình thương.
Câu chuyện trên cho thấy cô
giáo đã thay đổi cái nhìn của học sinh của mình, nên đã biến đổi số phận của cậu
học sinh có vết sẹo lớn ở lưng: Cậu đang bị mặc cảm tự ti đã tự tin và thành
công trong cuộc sống...
Trong Tin Mừng hôm nay Đức Giê-su đã kêu gọi bốn môn đệ từ bỏ nghề chài lưới bắt cá trở thành tông đồ học nghề chài lưới các linh hồn. Người cũng kêu gọi chúng ta đi theo làm môn đệ để trở thành những vị sứ giả đi loan báo Tin Mừng Nước Trời cho mọi người.
Trong Tin Mừng hôm nay Đức Giê-su đã kêu gọi bốn môn đệ từ bỏ nghề chài lưới bắt cá trở thành tông đồ học nghề chài lưới các linh hồn. Người cũng kêu gọi chúng ta đi theo làm môn đệ để trở thành những vị sứ giả đi loan báo Tin Mừng Nước Trời cho mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét