Một
nhóm thương gia dự một cuộc họp. Người nào cũng báo trước với vợ con là sẽ về
nhà đúng giờ ăn bữa tối với gia đình. Nhưng cuộc họp kéo dài hơn dự định.
Tan
buổi họp, ai nấy hối hả chạy ra xe buýt. Một người chẳng may xô phải quầy bán
táo của một cậu bé, táo rơi tứ tung. Nhưng không ai dừng lại để lượm giúp cậu.
Rồi mọi người vội lên ngồi trên xe buýt và thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng
ít giây sau, một người trong nhóm cảm thấy bứt rứt về chuyện cậu bé bán táo.
Ông xuống xe trở lại chỗ cũ và thấy cậu bé đang vất vả đi mò tìm từng trái táo
lượm lại. Thì ra cậu bé bị mù!
Tội nghiệp quá, ông giúp cậu lượm lại từng quả
cho đến hết. Một số quả đã bị giập. Ông móc túi dúi vào tay cậu bé một món
tiền, rồi ra đi. Cậu bé bán táo liền hỏi với theo "Ông có phải là Chúa Giê-su
không ?"
Quả
thật, theo một nghĩa nào đó, ông thương gia kia chính là Chúa Giê-su hiện thân.
Ngày nay Hội Thánh cũng rất cần có những Chúa Giê-su như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét