7 tháng 9, 2020

NGƯỜI CÔNG GIÁO LI DỊ CÓ ĐƯỢC RƯỚC LỄ KHÔNG?..



LY HÔN VÀ CHUẨN HÔN NHÂN KHÁC ĐẠO



HIẾM MUỘN - THỤ TINH NHÂN TẠO - MANG THAI HỘ



SỬ DỤNG BAO CAO SU???


NGỪA THAI

GM Louis Nguyễn  Anh Tuấn trả lời về vấn đề ngừa thai

SỐNG THỬ TRƯỚC HÔN NHÂN



ƠN GỌI HÔN NHÂN



3 tháng 9, 2020

‘Rao bán cha mẹ già’


Mẩu tin ‘rao bán cha mẹ già’ và cái kết bất ngờ

Câu chuyện này xảy ra ở Nhật Bản. Một tờ báo ở Tokyo đăng một mẩu rao giật gân về việc bán cha mẹ. Mẩu rao viết: “Bán cha mẹ: cha 68 tuổi, mẹ 66. Giá 900 yên”.

LỜI NÓI DỐI VÌ YÊU.

8 LỜI NÓI DỐI TRONG CUỘC ĐỜI MẸ

Thuở nhỏ, gia đình cậu rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn, mẹ lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói! - Lần nói dối đầu tiên của Mẹ.

HOA HỒNG TẶNG MẸ

Phận làm con hãy thảo kính với cha mẹ
Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.

CÙ LAO 9 CHỮ

Cù là Siêng năng. Lao là khó nhọc. 
9 chữ nói về công lao cha mẹ nuôi con vất vả nhiều bề :

2 tháng 9, 2020

CỦA MÌNH - CỦA NGƯỜI

Xưa có một cô gái mồ côi cha mẹ, không ai nuôi. Cô phải đi ăn xin ngoài chợ. Tối lấy chiếu quấn nằm ngủ. Một hôm nghe nói Rằm Tháng Bảy cúng dường Tam Bảo có phước lắm, cô tự nghĩ làm sao mình tạo phước để khỏi nghèo khổ nữa.

SỰ TÍCH CHIẾC KHĂN TANG.

Nhân ngày lễ Vu Lan, mời gọi các những ai làm con cần phải nhìn lại.
Cha mẹ nuôi con biển trời lai láng, Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày!”.

29 tháng 8, 2020

KIẾP NÀO YÊU CHÚA.

Cách đây 20 năm, gần nhà tôi có anh bạn trẻ, hễ anh đi làm về là cả xóm đều biết; bởi vì “kiếp nào có yêu nhau, thì xin tìm đến mai sau…”, lời bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy lại vang lên từ chiếc máy cassette của anh làm cả xóm phải “thưởng thức”.

Mừng lễ Thánh Mônica bổn mạng Hội Các Bà Mẹ CG

“ các bà mẹ học nơi Thánh nữ Mônica: có một đức tin kiên trì trong cầu nguyện và yêu thương chăm sóc chồng con” Đó là những lời của Linh mục An tôn Nguyễn Thanh Hà, dòng Ngôi Lời đã chia sẻ với các bà mẹ CG trong giáo xứ Tân Trang nhân lễ bổn mạng vào 17 giờ 45 ngày 27.8.2020

26 tháng 8, 2020

SỬA MŨ CHO VUA, NHỔ GAI CHO HỔ

Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và ngoài trời

 Có người thợ rèn nọ thường gánh đồ nghề đi khắp làng để sửa chữa đồ dùng cho mọi người.

Vì ông làm việc khéo léo, lại tốt bụng và giá cả cũng phải chăng nên có rất đông khách hàng. Chỉ dựa vào công việc này mà ông có thể nuôi sống cả gia đình.

Một hôm, khi đang gánh đồ nghề đi trên đường làng như mọi khi, bỗng ông nghe tin hoàng thượng sắp đi qua đây. Ông vội tránh vào vệ đường và quỳ rạp xuống, hy vọng có cơ hội ngắm nhìn dung nhan thánh thượng.

Không ngờ, ông có cảm giác như là tiếng vó ngựa rất gần mình. Ông tò mò ngẩng đầu lên, thì thấy ngự giá của hoàng thượng đang ở ngay trước mặt. Cùng lúc đó, chiếc long mão trên đầu hoàng thượng bất ngờ rơi xuống đất và gãy làm đôi. Người thợ rèn quá sợ hãi, ông vội dập đầu lia lịa xin tha mạng. Hoàng thượng nói sẵn sàng tha mạng cho ông nếu ông sửa được chiếc long mão bị gãy.

Người thợ rèn liền bắt tay sửa chiếc long mão. Hoàng thượng quan sát ông ta làm, thấy tay nghề của ông giỏi, nên rất ưng ý và thưởng ngay cho ông 100 lạng bạc.

Người thợ rèn sung sướng chạy như bay về nhà. Nhưng ông bỗng nhìn thấy có một con hổ ở bên vệ đường. Ông vô cùng sợ hãi song vội định thần lại, vì hình như con hổ không có ý định ăn thịt ông. Nó đang giơ cao một chân trước lên, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

Ông lấy hết can đảm tiến lại phía con hổ, phát hiện chân nó bị một cái gai rất to đâm vào. Ông vội vàng lấy dụng cụ ra, giúp con hổ bỏ cái gai đó đi. Con hổ tỏ ra rất biết ơn và đền ơn ông một con hươu to. Người thợ rèn cảm thấy vô cùng tự hào và hãnh diện.

Từ hôm đó, ông không gánh dụng cụ đi khắp nơi nữa, mà treo một cái biển to trước cổng nhà với dòng chữ: “Chuyên sửa mũ cho vua, nhổ gai cho hổ”.

Nhưng cũng từ đó, công việc làm ăn của ông ngày càng sa sút, khiến gia đình khốn đốn.

BÀI HỌC: Đừng bao giờ lấy vận may ngẫu nhiên để làm cơ sở lập nghiệp cả đời, vì cơ hội không phải ngày nào cũng có. Chỉ có năng lực và sự chăm chỉ mới đem lại sự thành công trong công việc.


SỰ IM LẶNG NGỌT NGÀO.

Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, hoa và thiên nhiên

Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa của thành phố NewYork để trở về nhà. Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ theo truyền thống của gia đình họ. Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để giao lưu với nhau.

Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay vì trong những năm đầu đại học cô đã tình nguyện làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật nên cô đã học được cách ra dấu tay để trò truyện với những người câm điếc.

Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm xe, Wendy đã “nghe lóm” được câu chuyện của hai người.

Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì “trả lời” là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực này nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái.

Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay để “nói” trong câu chuyện của họ.

Khi xe lửa đến trạm thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trao đổi địa chỉ email cho nhau.

Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng tin nhắn của điện thoại di động rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau.

Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie.

Jack cho biết anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu và ở cách nhà Wendy không xa .

Từ những tin nhắn điện thoại, email thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chổ trở thành bạn thân lúc nào không hay.

Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong công viên nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghỉ ngơi.

Tuy phải ra dấu để trò chuyện nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện mà cô lại có dịp trau dồi “thủ thuật” để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn. Đến mùa thu năm đó thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu “I Love You” thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.

Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi “Bạn có thể có tình yêu với một người câm điếc hay không?” thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát.

Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.

Vào dịp lễ Tạ ơn năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: “Wendy có chịu làm bạn gái của mình không?” Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng sau đó là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân.

Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc đã dùng đủ mọi phương thức để mong lôi kéo đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về.

Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết khách.

Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai mà cô đã từng quen biết trước đây.

Gia đình sau khi nghe giải bày đã không còn quá khắt khe phê bình, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người.

Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12 sau khi mọi người đã hưởng được một đêm Giáng sinh bình yên cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ để nhờ sự gia ơn và chúc lành của Thiên chúa. Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của của Wendy đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:

- Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.

Đó là lần đầu tiên trong đời cô sinh viên trường dược rơi những giọt lệ cảm động, vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:

- Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà con thường nhắc đến.

Câu nói của cô vừa thốt ra thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh.

Một điều mà Wendy không thể ngờ được là cô bỗng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ miệng của Jack:

- Trời đất, em biết nói à?

Đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.

Mọi người ngoài cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.

“...Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như cũng đang che miệng cười cho trò đùa mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua…”   ST

Lạy Chúa tình yêu chân thật không hệ tại ở lớp vỏ bên ngoài hào nhoáng. Xin cho con có được tấm lòng yêu thương chân thành; cảm được một điều khi con cho đi chinh là lúc con nhận được. Amen

THÁNH MÔNICA - BỔN MẠNG CÁC BÀ MẸ CÔNG GIÁO

Hình ảnh có thể có: 2 người

 Người phụ nữ suốt đời khóc vì chồng vì con.

Khi viết về người Mẹ một nhà văn Pháp đã có những lời diễn tả như thế này: “Bà mẹ không phải như một họa sĩ vẽ cái đẹp lên tranh, không như một nhà điêu khắc chạm hình trong đá, không như nhà văn diễn đạt tư tưởng hay bằng những lời chọn lọc, cũng không như một nhạc sĩ ký thác tâm tình đẹp trong tiếng đàn. Phận sự của bà mẹ chính là nhờ ở sức Chúa giúp đỡ, hình thành nên trong linh hồn những người con hình ảnh của Chúa trên trời."

Có lẽ không có lời nào hay hơn thế để mô tả về một người mẹ, một người mẹ rất nổi tiếng trong Giáo Hội sẽ mừng vào ngày 27/8 hằng năm: Đó là thánh nữ Monica.

Chúng ta chỉ biết Thánh Mônica qua quyển Tự Thuật của người con là Thánh Augustino. Bà sinh khoảng năm 332 ở Tagaste miền bắc Châu Phi, là con trong một gia đình có đạo. Lúc 18 tuổi, bà phải kết hôn với một người ngoại tên là Patricius theo ý của gia đình và sau đó sinh được 3 người con: người con cả là Augustinô.

Bà luôn theo dõi sự phát triển của con với niềm vui lẫn âu lo. Bà đã phải khóc lóc vì thấy nơi người con của bà có những dấu hiệu sai lạc về luân lý và tinh thần. Dầu vậy bà luôn luôn lấy tình thương khuyên nhủ con. Sau một thời gian quá dài nhưng chưa chinh phục được người con của mình, bà đã được một vị Giám mục, nói chính xác là thánh Ambrosiô, đã an ủi bà: "Không lẽ một người con đã làm cho bà rơi biết bao nhiêu nước mắt, lại phải hư mãi sao?".

Như vậy là chúng ta thấy không những bà đã lo lắng cho chồng để ông được trở lại đạo một năm trước khi ông qua đời, khoảng năm 371. Rồi sau khi chồng mất, bà đã từ Roma theo người con cả Augustino lên tận Milan nơi ông dạy học để ở nơi đây Bà được chứng kiến cảnh con của mình từ bỏ lạc giáo trở về với Chúa, chịu rửa tội vào đêm Vọng Phục Sinh năm 387 dưới sự hướng dẫn và dìu dắt của Giám Mục Ambrôsiô. Sau khi trở lại, Augustinô, em và mẹ đã quyết định trở về Tagaste.

Mùa thu năm 387 cả ba mẹ con từ bỏ Rôma, lên đường về Châu Phi. Chúng ta hãy nghe chính Augustinô thuật lại những giờ sau hết của mẹ mình trên dương thế: "Con không nhớ rõ con đã trả lời làm sao. Nhưng phỏng năm ngày sau, hay hơn một chút, mẹ con ngã bệnh sốt rét. Đang khi nằm bệnh, thì ngày nọ ngài bất tỉnh, không còn nhận ra những người chung quanh. Chúng con chạy tới thì ngài tỉnh lại ngay, nhìn con và em con đang đứng đó; ngài có vẻ tìm kiếm cái gì đó và bảo chúng con : “Mẹ ở đâu thế này?”

Rồi thấy chúng con buồn sầu và lo sợ, ngài nói: "Các con hãy nhớ chôn mẹ ở nơi đây!' Con thinh lặng và kìm hãm nước mắt. Nhưng em con nói mấy lời tỏ ý ước ao thấy ngài được chết tại quê nhà hơn là ở tha hương.

Nghe thấy vậy, ngài tỏ vẻ không bằng lòng. Ngài quắc mắt nhìn em con, vì nó đã có những tư tưởng như vậy, rồi nhìn con mà nói: "Con xem, nó nói như vậy đó!” Đoạn ngài bảo hai chúng con: "Các con chôn xác này ở đâu cũng được; các con đừng quá lo về việc đó. Mẹ chỉ xin các con một điều, là bất cứ các con ở đâu, các con hãy nhớ đến mẹ trước bàn thờ Chúa". Sau khi cố gắng nói được điều đó rồi, mẹ con ở lặng và cơn bệnh gia tăng, làm cho ngài càng đau đớn. Vậy, sau khi thụ bệnh được 9 ngày, thì linh hồn thánh thiện và đạo đức đó đã lìa khỏi xác: ngài được 56 tuổi còn con được 33 tuổi" đúng tuổi sống trên đời của Chúa Giêsu.

Augustinô đã chôn cất mẹ tại Ostia.

Sau này khi nhớ về cái chết của Mẹ mình Augustinô đã viết: "Con mất mẹ cách đột ngột, nhưng con cảm thấy an ủi khi dâng cho Chúa nước mắt con khóc mẹ. Con dâng nước mắt ấy cầu nguyện cho mẹ con. Nếu ai đoán xét con, phạm tội vì khóc thương một bà mẹ chết đi và tạm thời mắt con không còn trông thấy được nữa, thì con xin họ nhớ rằng chính bà đã khóc than biết bao năm trường để mắt bà được trông thấy con sống lại với Chúa, xin họ đừng nhạo cười con, nhưng xin họ cũng khóc lóc vì tội lỗi con đã phạm trước mặt Chúa. Chúa là cha của tất cả anh chị em chúng con trong Đức Kitô.

Ngày nay xác bà được dời về thánh đường kính Thánh Augustinô tại Rôma.

Vâng đó là cuộc đời của người mẹ thánh. Và sự thánh thiện đã đổ tràn qua người con. Một niềm vui vô cùng lớn lao nhưng là một niềm vui phải trả bằng một giá thật lớn. Rõ ràng một người mẹ nhờ ở sức Chúa giúp đỡ hình thành nên trong linh hồn người con của mình hình ảnh của Chúa trên trời."

Hình như số phận của những người làm mẹ muốn cho con của mình được thành đạt, thành đạt trong cuộc sống đời thường hay thành đạt trong lãnh vực thiêng liêng đều phải như thế.

Ông Comolet Sue, nhà giáo dục danh tiếng, đã điều tra và kể lại trong bản báo cáo về Hội Hôn nhân Thiên Chúa giáo ở Pháp câu truyện này:

Có lần ông gặp một bà góa. Các con bà giữ đạo sốt sắng và thành công một cách vinh quang trên đường đời. Ông hỏi bà :

- Bà đã làm gì trong công việc giáo dục con cái bà? Bà đã dìu dắt con bà một cách thực tế như thế nào trong cuộc đời? Bà đã một mình làm tròn sự nghiệp phức tạp ấy!

Bà trả lời cách gọn gàng, giản dị: 

- Tôi không biết.

Ông gặng hỏi:

- Bà giấu đấy chứ? Các con trai bà đã làm cách nào để tạo được những địa vị danh giá mà đồng thời vẫn là tín đồ đáng nể phục? Các con bà hình như rất bằng lòng với cuộc sống của mình. Có bao giờ bà phải thất vọng không ...?

Bà mỉm cười và hỏi: 

- Ông có tin tưởng Thiên Chúa không?

- Chắc là Thiên Chúa cai trị sóng gió, nhưng nếu bà không biết lo liệu thì thuyền cứ chìm.

- Lo liệu phòng ngừa là phải cầu nguyện cho nhiều.

- Không đủ, thưa bà. Bởi chắc không phải lúc nào bà cũng chắp tay quỳ gối trong nhà thờ?

Bị hỏi dồn, bà nói thiệt:

- Ngày chồng tôi chết, để lại cho tôi mười đứa con nhỏ, đứa lớn chưa đầy 15 tuổi. Tiền của eo hẹp, nên tôi phải quả quyết... Trước hết là... Là xét lại lương tâm, khi xét mình tôi đã nhận thấy cần phải tu chỉnh, cải tạo đời sống mình cho tốt hơn, thêm nhiều đức tính tốt hơn nữa. Tôi làm ngay... và cứ thế mà tiến...

- Có thế thôi sao? Bà còn làm gì hơn nữa cho con bà?

- Không có gì khác cả, thưa ông. Tôi tự sửa mình và chính Chúa đã đào tạo chúng nó.

Ngạn ngữ của người Roma có câu: “Không ai có thể cho cái mình không có.” Bà Monica thánh thiện cho nên sự thánh thiện của bà đã tràn qua người con.

Thứ Năm 27/08/2020 : Mừng Lễ Thánh Mônica, Bổn Mạng Hội Các Bà Mẹ Công Giáo :

+ 17g10 : Nguyện Kinh. + 17g45 : Thánh Lễ mừng Bổn Mạng.

Chúng ta hiệp thông tạ ơn và cầu bình an cho Hội Các Bà Mẹ Công Giáo.

TÍN THÁC

Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và mọi người đang đứng, văn bản cho biết 'Hay dat TAT CA nhung gi con LOLANG- trong tay Cha và DÜNG LO sợ dieu gi!'
Một đứa bé nọ có thói quen đọc kinh trước khi đi ngủ.

Ngày kia bị bệnh nặng phải vào nhà thương. Các bác sĩ cho biết em phải qua một cuộc phẫu thuật.

Trước khi cho thuốc mê, các bác sĩ cho em biết em sẽ ngủ một giấc dài.
Nghe đến ngủ, em bé đã xin quì gối cầu nguyện và kết thúc bằng lời “Xin Chúa cho con chóng lành bệnh”.
Sau đó em nằm xuống và xin bác sĩ tiến hành giải phẫu.
Hôm sau thức dậy câu hỏi đầu tiên của em là “Thưa bác sĩ, cháu có lành bệnh không?”

Bác sĩ nhìn em bé cảm động nói “Cháu hãy để cho Chúa liệu... Điều bác tin chắc là lời cầu nguyện của cháu có hiệu nghiệm: cháu đã cứu được một người là chính bác. Từ lâu bác không còn đến nhà thờ, không nhớ đến Chúa. Nhưng hôm qua khi cháu cầu nguyện sốt sắng, Chúa đã đánh động bác. Sáng nay bác đã đến nhà thờ xưng tội, rước lễ...”

(Trích “Mỗi ngày một tin vui”).

Lạy Chúa xin cho con biết sống tin tưởng phó thác nơi Chua; Để qua cách sông đạo của  con mọi người nhận biết Thiên Chua là tình yêu.

VÁC THÁNH GIÁ

Không có mô tả ảnh.
Một người nọ cùng khổ đến mức tuyệt vọng. Khi thấy vô phương vùng vẫy, anh quì xuống cầu nguyện cho tới khi mệt mỏi. ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng trước cửa một căn phòng. Từ trên không trung bỗng có tiếng gọi anh:
- Này con,con muốn cầu xin việc gì?
Anh ngẩng lên. cầu khẩn thiết tha thưa:
- Lạy Chúa thánh giá này nặng quá sức con, con không thể tiếp tục được nữa.
- Nếu thế, con có thể đổi lấy cái khác. Con hãy bước vào phòng và chọn thánh giá nào con ưng chịu.
- Tạ ơn Chúa.
Anh thở phào, và lật đật đi vào phòng tìm kiếm. Anh hoa cả mắt vì trong phòng chứa vô số thánh giá, đủ kiểu dáng và đủ kích thước khác nhau. Có điều cái nào anh cũng thấy quá lớn, quá nặng đối với anh. Anh kiên nhẫn lựa chọn và cuối cùng phát hiện được một cái nhỏ bé nhất, nằm khuất phía sau cả lô thánh giá to tướng.

Anh mừng rỡ, hướng lên không trung nói lớn:
- Lạy Chúa, con xin chọn cái này.
- Được con. Nhưng đó là cái con lâu nay vẫn vác đấy thôi.

Lạy Chua, con tin "ơn Thầy đủ cho con". Xin nâng đỡ khi con mệt mỏi. Lạy Chúa Giê-su con tín thác vào Chúa.