Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhân bản. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhân bản. Hiển thị tất cả bài đăng

15 tháng 3, 2022

THƯ NGỎ BÁC ÁI MÙA CHAY NĂM 2022

     

Kính thưa  ACE,/ Thông điệp Mùa Chay năm nay. Đức Thánh Cha Phanxico  nhắc  chúng ta: “bao lâu còn thời giờ,chúng ta hãy làm điều thiện cho mọi người…”( Gl 6,10 )

14 tháng 9, 2020

Thăm cơ sở nuôi dưỡng trẻ khuyết tật Thiên Phước.

Thân mời quý vị cùng BCH Liên Hội Thánh Mẫu đến thăm cơ sở nuôi dưỡng trẻ khuyết tật Thiên Phước.số 140 Đỗ Đăng Tuyền, Lô 6,An Nhơn Tây, huyện Củ Chi, Tp HCM.

3 tháng 9, 2020

‘Rao bán cha mẹ già’


Mẩu tin ‘rao bán cha mẹ già’ và cái kết bất ngờ

Câu chuyện này xảy ra ở Nhật Bản. Một tờ báo ở Tokyo đăng một mẩu rao giật gân về việc bán cha mẹ. Mẩu rao viết: “Bán cha mẹ: cha 68 tuổi, mẹ 66. Giá 900 yên”.

LỜI NÓI DỐI VÌ YÊU.

8 LỜI NÓI DỐI TRONG CUỘC ĐỜI MẸ

Thuở nhỏ, gia đình cậu rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn, mẹ lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói! - Lần nói dối đầu tiên của Mẹ.

HOA HỒNG TẶNG MẸ

Phận làm con hãy thảo kính với cha mẹ
Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.

CÙ LAO 9 CHỮ

Cù là Siêng năng. Lao là khó nhọc. 
9 chữ nói về công lao cha mẹ nuôi con vất vả nhiều bề :

2 tháng 9, 2020

CỦA MÌNH - CỦA NGƯỜI

Xưa có một cô gái mồ côi cha mẹ, không ai nuôi. Cô phải đi ăn xin ngoài chợ. Tối lấy chiếu quấn nằm ngủ. Một hôm nghe nói Rằm Tháng Bảy cúng dường Tam Bảo có phước lắm, cô tự nghĩ làm sao mình tạo phước để khỏi nghèo khổ nữa.

SỰ TÍCH CHIẾC KHĂN TANG.

Nhân ngày lễ Vu Lan, mời gọi các những ai làm con cần phải nhìn lại.
Cha mẹ nuôi con biển trời lai láng, Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày!”.

29 tháng 8, 2020

KIẾP NÀO YÊU CHÚA.

Cách đây 20 năm, gần nhà tôi có anh bạn trẻ, hễ anh đi làm về là cả xóm đều biết; bởi vì “kiếp nào có yêu nhau, thì xin tìm đến mai sau…”, lời bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy lại vang lên từ chiếc máy cassette của anh làm cả xóm phải “thưởng thức”.

26 tháng 8, 2020

SỬA MŨ CHO VUA, NHỔ GAI CHO HỔ

Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và ngoài trời

 Có người thợ rèn nọ thường gánh đồ nghề đi khắp làng để sửa chữa đồ dùng cho mọi người.

Vì ông làm việc khéo léo, lại tốt bụng và giá cả cũng phải chăng nên có rất đông khách hàng. Chỉ dựa vào công việc này mà ông có thể nuôi sống cả gia đình.

Một hôm, khi đang gánh đồ nghề đi trên đường làng như mọi khi, bỗng ông nghe tin hoàng thượng sắp đi qua đây. Ông vội tránh vào vệ đường và quỳ rạp xuống, hy vọng có cơ hội ngắm nhìn dung nhan thánh thượng.

Không ngờ, ông có cảm giác như là tiếng vó ngựa rất gần mình. Ông tò mò ngẩng đầu lên, thì thấy ngự giá của hoàng thượng đang ở ngay trước mặt. Cùng lúc đó, chiếc long mão trên đầu hoàng thượng bất ngờ rơi xuống đất và gãy làm đôi. Người thợ rèn quá sợ hãi, ông vội dập đầu lia lịa xin tha mạng. Hoàng thượng nói sẵn sàng tha mạng cho ông nếu ông sửa được chiếc long mão bị gãy.

Người thợ rèn liền bắt tay sửa chiếc long mão. Hoàng thượng quan sát ông ta làm, thấy tay nghề của ông giỏi, nên rất ưng ý và thưởng ngay cho ông 100 lạng bạc.

Người thợ rèn sung sướng chạy như bay về nhà. Nhưng ông bỗng nhìn thấy có một con hổ ở bên vệ đường. Ông vô cùng sợ hãi song vội định thần lại, vì hình như con hổ không có ý định ăn thịt ông. Nó đang giơ cao một chân trước lên, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

Ông lấy hết can đảm tiến lại phía con hổ, phát hiện chân nó bị một cái gai rất to đâm vào. Ông vội vàng lấy dụng cụ ra, giúp con hổ bỏ cái gai đó đi. Con hổ tỏ ra rất biết ơn và đền ơn ông một con hươu to. Người thợ rèn cảm thấy vô cùng tự hào và hãnh diện.

Từ hôm đó, ông không gánh dụng cụ đi khắp nơi nữa, mà treo một cái biển to trước cổng nhà với dòng chữ: “Chuyên sửa mũ cho vua, nhổ gai cho hổ”.

Nhưng cũng từ đó, công việc làm ăn của ông ngày càng sa sút, khiến gia đình khốn đốn.

BÀI HỌC: Đừng bao giờ lấy vận may ngẫu nhiên để làm cơ sở lập nghiệp cả đời, vì cơ hội không phải ngày nào cũng có. Chỉ có năng lực và sự chăm chỉ mới đem lại sự thành công trong công việc.


SỰ IM LẶNG NGỌT NGÀO.

Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, hoa và thiên nhiên

Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa của thành phố NewYork để trở về nhà. Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ theo truyền thống của gia đình họ. Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để giao lưu với nhau.

Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay vì trong những năm đầu đại học cô đã tình nguyện làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật nên cô đã học được cách ra dấu tay để trò truyện với những người câm điếc.

Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm xe, Wendy đã “nghe lóm” được câu chuyện của hai người.

Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì “trả lời” là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực này nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái.

Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay để “nói” trong câu chuyện của họ.

Khi xe lửa đến trạm thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trao đổi địa chỉ email cho nhau.

Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng tin nhắn của điện thoại di động rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau.

Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie.

Jack cho biết anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu và ở cách nhà Wendy không xa .

Từ những tin nhắn điện thoại, email thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chổ trở thành bạn thân lúc nào không hay.

Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong công viên nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghỉ ngơi.

Tuy phải ra dấu để trò chuyện nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện mà cô lại có dịp trau dồi “thủ thuật” để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn. Đến mùa thu năm đó thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu “I Love You” thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.

Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi “Bạn có thể có tình yêu với một người câm điếc hay không?” thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát.

Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.

Vào dịp lễ Tạ ơn năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: “Wendy có chịu làm bạn gái của mình không?” Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng sau đó là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân.

Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc đã dùng đủ mọi phương thức để mong lôi kéo đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về.

Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết khách.

Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai mà cô đã từng quen biết trước đây.

Gia đình sau khi nghe giải bày đã không còn quá khắt khe phê bình, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người.

Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12 sau khi mọi người đã hưởng được một đêm Giáng sinh bình yên cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ để nhờ sự gia ơn và chúc lành của Thiên chúa. Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của của Wendy đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:

- Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.

Đó là lần đầu tiên trong đời cô sinh viên trường dược rơi những giọt lệ cảm động, vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:

- Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà con thường nhắc đến.

Câu nói của cô vừa thốt ra thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh.

Một điều mà Wendy không thể ngờ được là cô bỗng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ miệng của Jack:

- Trời đất, em biết nói à?

Đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.

Mọi người ngoài cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.

“...Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như cũng đang che miệng cười cho trò đùa mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua…”   ST

Lạy Chúa tình yêu chân thật không hệ tại ở lớp vỏ bên ngoài hào nhoáng. Xin cho con có được tấm lòng yêu thương chân thành; cảm được một điều khi con cho đi chinh là lúc con nhận được. Amen

TÍN THÁC

Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và mọi người đang đứng, văn bản cho biết 'Hay dat TAT CA nhung gi con LOLANG- trong tay Cha và DÜNG LO sợ dieu gi!'
Một đứa bé nọ có thói quen đọc kinh trước khi đi ngủ.

Ngày kia bị bệnh nặng phải vào nhà thương. Các bác sĩ cho biết em phải qua một cuộc phẫu thuật.

Trước khi cho thuốc mê, các bác sĩ cho em biết em sẽ ngủ một giấc dài.
Nghe đến ngủ, em bé đã xin quì gối cầu nguyện và kết thúc bằng lời “Xin Chúa cho con chóng lành bệnh”.
Sau đó em nằm xuống và xin bác sĩ tiến hành giải phẫu.
Hôm sau thức dậy câu hỏi đầu tiên của em là “Thưa bác sĩ, cháu có lành bệnh không?”

Bác sĩ nhìn em bé cảm động nói “Cháu hãy để cho Chúa liệu... Điều bác tin chắc là lời cầu nguyện của cháu có hiệu nghiệm: cháu đã cứu được một người là chính bác. Từ lâu bác không còn đến nhà thờ, không nhớ đến Chúa. Nhưng hôm qua khi cháu cầu nguyện sốt sắng, Chúa đã đánh động bác. Sáng nay bác đã đến nhà thờ xưng tội, rước lễ...”

(Trích “Mỗi ngày một tin vui”).

Lạy Chúa xin cho con biết sống tin tưởng phó thác nơi Chua; Để qua cách sông đạo của  con mọi người nhận biết Thiên Chua là tình yêu.

VÁC THÁNH GIÁ

Không có mô tả ảnh.
Một người nọ cùng khổ đến mức tuyệt vọng. Khi thấy vô phương vùng vẫy, anh quì xuống cầu nguyện cho tới khi mệt mỏi. ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng trước cửa một căn phòng. Từ trên không trung bỗng có tiếng gọi anh:
- Này con,con muốn cầu xin việc gì?
Anh ngẩng lên. cầu khẩn thiết tha thưa:
- Lạy Chúa thánh giá này nặng quá sức con, con không thể tiếp tục được nữa.
- Nếu thế, con có thể đổi lấy cái khác. Con hãy bước vào phòng và chọn thánh giá nào con ưng chịu.
- Tạ ơn Chúa.
Anh thở phào, và lật đật đi vào phòng tìm kiếm. Anh hoa cả mắt vì trong phòng chứa vô số thánh giá, đủ kiểu dáng và đủ kích thước khác nhau. Có điều cái nào anh cũng thấy quá lớn, quá nặng đối với anh. Anh kiên nhẫn lựa chọn và cuối cùng phát hiện được một cái nhỏ bé nhất, nằm khuất phía sau cả lô thánh giá to tướng.

Anh mừng rỡ, hướng lên không trung nói lớn:
- Lạy Chúa, con xin chọn cái này.
- Được con. Nhưng đó là cái con lâu nay vẫn vác đấy thôi.

Lạy Chua, con tin "ơn Thầy đủ cho con". Xin nâng đỡ khi con mệt mỏi. Lạy Chúa Giê-su con tín thác vào Chúa.

5 tháng 7, 2020

ĐI TÌM HẠNH PHÚC.

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui và hạnh phúc.

3 tháng 7, 2020

GHEN TỊ

 Một đêm nọ, ổ khóa đánh thức chìa khóa dậy rồi trách móc: “Ngày nào tôi cũng vất vả giữ nhà cho chủ nhân, thế mà chủ nhân lại mến anh hơn, lúc nào cũng mang theo anh bên mình, tôi thật ghen tỵ với anh quá!”.

31 tháng 1, 2020

CHÚA GIÊ-SU LÀ DỤ NGÔN -Thứ Sau tuần 3 Thường Niên

Thánh Gio-an Bốt-cô, linh mục
Tiểu sử : Chào đời năm 1815 tại Cát-ten-nô-vô, giáo phận Tô-ri-nô, Gio-an đã trải qua thời thơ ấu trong hoàn cảnh khó khăn, vì thế khi làm linh mục, người dấn thân lo việc giáo dục thanh thiếu niên. Người lập dòng các tu sĩ Sa-lê-diêng và dòng Con Đức Mẹ Phù Hộ Các Giáo Hữu để huấn luyện thanh thiếu niên về nghề nghiệp và đời sống đạo. Người qua đời năm 1888.

“Người dùng nhiều dụ ngôn tương tự mà rao giảng lời cho họ, tùy theo mức độ họ có thể nghe.” (Mc 4,33)

22 tháng 1, 2020

Xuân Canh Tý và Mục vụ Giới Trẻ

Xuân về, cánh én lượn bay
Trăm hoa đua nở ngất ngây lòng người… (Đỗ Lan)
Mùa Xuân đang đến rất đẹp, rất hân hoan, và năm nay, mùa Xuân đã khởi đi từ tháng Giêng dương lịch 2020, một tháng Giêng đặc biệt bao trùm cả hai cái Tết – Tết dương lịch vào ngày 1-1 và Tết âm lịch vào ngày 25-1.