Trong những năm gần đây phong trào canh tân đoàn sủng phát triển mạnh
trong Giáo Hội Tin Lành và trong giáo Hội Công Giáo, có người gọi đó là
mùa xuân của Giáo Hội đang là sức sống mới. Nhưng cũng có ngừơi đang
nhìn phong trào này với thái độ cảnh giác. Họ sợ rằng nó sẽ đi xa đường
lối của Giáo Hội.
Tôi không có ý phân tích phê phán, nhưng theo tôi
phong trào có một điểm mà chúng ta có thể ghi nhận. Phong trào giúp cho
ta ý thức hơn về vai trò của Chúa Thánh Thần trong đời Kitô Hữu. Một vai
trò mà nhiều khi chúng ta lãng quên. Có lẽ phần nào nó cũng giống như
một nhà khoa học ở trong phòng thí nghiệm. Ông ra sức nghiên cứu về
không khí như là một vật thể và mô tả không khí bằng những công thức
khoa học có vẻ phức tạp mà ông quên rằng từng giây từng phút mình đang
được ngủ lặng trong không khí mà đôi khi mình quên hít thở. Cho nên sự
sống thân xác của mình mỗi lúc mỗi tàn tạ.
Tôi xin lấy một hình tượng quen thuộc trong Kinh Thánh để diễn tả về
Chúa Thánh Thần. Thánh Luca mô tả: Vào ngày lễ ngũ tuần các môn đệ tề
tựu cầu nguyện. Khi ấy có những lưỡi như lưỡi lửa rải rác đậu xuống trên
mỗi người. Lửa là hình tượng Kinh Thánh dùng để diễn tả về Chúa Thánh
Thần trong chúng ta.
Hôm nay tôi xin nhắc lại và đào sâu hơn hình tượng Thánh Gioan Thánh
Giá sử dụng. Ngài là người có kinh nghiệm thần bí sâu sắc đồng thời là
một nhà thơ cho nên ngài đã vận dụng ngôn ngữ thi ca để diễn tả kinh
nghiệm thần bí đó. Đó là hình ảnh của lửa, của củi.
Chúng ta thử tưởng tượng cảnh mùa đông băng giá ở Châu Âu, ngoài vườn
có một khúc củi nằm cô đơn giữa tiết trời băng giá. Cái lạnh làm cho
làn da của nó xần xùi, xấu xí. Thế rồi nó được ông chủ nhà đem vào quăng
vào lò sưởi. Hơi nóng làm khúc củi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc. Nó cảm
nhận được đầy sự an ủi không tả được.
Nhưng tiếc rằng sự sung sướng kéo dài chẳng được bao lâu. Trong
khỏanh khắc ngọn lửa ôm chặt lấy nó. Sức nóng của lửa nung nấu khiến cho
nhựa cây rỉ ra bên ngoài làm thành một lớp da sần sùi như da cóc. Nó
tỏa ra một mùi thật khó chịu. Khúc củi quằn quại trong than hồng một
thời gian. Cuối cùng nó trở nên một với lửa. Nó không còn là củi mà chỉ
là lửa. Lửa đem ánh sáng, lửa đem hơi ấm cho những người trong phòng.
Gioan Thánh Giá dùng hình ảnh tuyệt vời ấy để diễn tả về tác động của
Chúa Thánh Thần trong đời sống chúng ta. Hình ảnh ấy giúp chúng ta thấy
được đâu là cùng đích của đời sống trong Thánh Thần. Cái cùng đích ấy
là Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta được nên một với Thiên Chúa. Như
Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu nói: “Ta trở thành một giọt nước hoà trong
đại dương”. Sự nên một ấy chỉ trở thành trong đời sống vĩnh cữu cho
những người mà Chúa ban cho kinh nghiệm thần bí, những người cảm nghiệm
được sự nên một hồng phúc với Thiên Chúa.
Chúng ta chưa có được kinh nghiệm huyền bí đó. Nhưng tôi nghĩ: Nếu
chúng ta thực hiện đúng những bí tích mà Giáo Hội cử hành là chúng ta đã
đi đúng mục đích của Giáo Hội, dẫn ta đến chỗ nên một với Thiên Chúa.
Khi ta rước mình Thánh Chúa và để Máu Thánh Chúa hoà vào máu thịt ta để
ta nên một với Ngài.
Sự nên một xét trên một bình diện mà người ta gọi là hữu thể học đó
hoàn toàn có thật nhưng không ai thấy được. Sự nên một ấy phải diễn tả
qua cuộc sống bên ngoài theo kiểu nói của thánh Phaolô. “Anh em hãy mang
trong anh em những tâm tư như đã có trong Chúa Giêu Kitô”. Cho nên khi
nào chúng ta nên một với Chúa thật thì ta sẽ suy nghĩ như Chúa Giêsu,
phản ứng như Chúa Giêsu, cảm xúc, yêu thương như Chúa Giêsu. Đấy là dấu
chỉ cụ thể. Đấy là cùng đích.
Nhưng để đạt được tới cùng đích nên một trong Thiên Chúa ấy thì chúng
ta phải trải qua một hành trình thanh tẩy của Thánh Thần. Hành trình
này khởi đầu bằng một niềm an ủi ngọt ngào. Có một số kinh nghiệm nói
lên điều ấy. Có anh chị em dự tòng nói với tôi: “Thưa Cha, con xin gì
Đức Mẹ cũng cho con hết”. Những tu sinh hoặc những nữ tu mới chập chững
bước vào đời sống tận hiến: “Thưa Cha, con cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”.
Những lúc ấy ai cũng ca ngợi Chúa, cảm thấy rất ư là dễ thương. Chúa
yêu ta vô cùng.
Thưa anh chị em. Đấy chỉ là giai đoạn đầu. Sớm hay muộn gì chúng ta
cũng được Chúa Thánh Thần dẫn vào giai đoạn thanh tẩy, giai đoạn đau
đớn, giai đoạn này sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn. Vì nó đau đớn cho
nên ta không muốn bước vào, không dễ chấp nhận.
Tôi nghĩ có hai lý do chính và cũng là hai giai đoạn chính.
Lý do thứ nhất: Thánh Thần giúp chúng ta chấp nhận con người thật của
mình.Có lẽ nhiều người sẽ ngỡ ngàng khi nghe thế. Chúa Giêsu nói: “Hãy
yêu tha nhân như chính mình.” Nếu tôi không yêu chính mình thì tôi không
thể yêu người khác được. Yêu chính mình là chấp nhận con người thật của
mình. Chấp nhận hình hài mà Chúa đã ban cho mình. Anh chị em thử kiểm
nghiệm lại đời sống của mình xem. Đã biết bao lần ta mơ ước những điều
mà chúng ta không có. Ví dụ: Phải chi Chúa ban cho mình sóng mũi cao hơn
tí nữa thì đẹp biết bao. Hay phải chi da mình được trắng như bạn mình
nhỉ… Những mơ ước ấy biều lộ điều chúng ta không chấp nhận chính mình.
Những suy nghĩ ấy làm cho ta tự mình dằn vặt mình. Tự mình hành hạ
mình, tự gây đau khổ cho mình bằng những tự ti mặc cảm. Phải đau đớn
lắm, phải tự đấu tranh mới chấp nhận chính con người thật của mình.
Chúng ta hãy kêu xin Chúa Thánh Thần giúp chúng ta thực hiện để chúng ta
tự nhủ rằng: Dù tôi thế nào đi nữa Chúa vẫn yêu tôi. Chúa tạo dựng tôi
cho Chúa. Cảm nhận được như thế sẽ làm cho ta thấy bình an hạnh phúc
hơn.
Lý do thứ hai: Chấp nhận được chính mình rồi thì đến giai đoạn hai
của sự thanh tẩy. Đi từ chỗ “tôi đang là” đến chỗ “tôi được mời gọi để
trở thành…”Ở đây đòi hỏi sự bỏ mình. Cuộc sống Thánh Augustinô là một
điển hình. Lúc trẻ ông xa vào con đường ăn chơi, mê đắm trên con đường
tình dục, biết là sai nhưng ông vẫn biện minh cho mình, không nhìn nhận
sự thật của chính mình, ông bảo: “Sở dĩ tôi bê bối thế vì ông thần ác ở
trong hoành hành”. Nhờ tác động của Chúa Thánh Thần Thánh Augutinô mới
đủ can đảm nhìn nhận mình là kẻ tội lỗi. Từ đấy ông đã bước vào giai
đoạn hai. Ông trở thành một người sống như Chúa Giêsu, yêu thương, phục
vụ, suy nghĩ như Giêsu. Một con người trong Chúa Thánh Thần.
Chúng ta phải trở thành cái mà Chúa mời gọi chúng ta. Đó là gì? Thưa
là mỗi ngày tôi trở thành người hơn. Cho dù tôi sống bậc gia đình hay tu
sĩ, cho dù tôi hành động gì nhưng vẫn hàm ẩn tất cả bên trong là cái
tính người, là tính Kitô Hữu. Và hành trình đó đòi chúng ta phải tự bỏ
mình mỗi ngày. Công việc ấy rất khó, một mình ta không thể làm được mà
phải có tác động của Chúa Thánh Thần. Hãy cầu nguyện với Chúa Thánh
Thần.
Chúa Thánh Thần sống như không khí tràn ngập vũ trụ, vấn đề là tôi có
hít thở không? Chúa Thánh Thần như dòng suối tràn lan mọi nơi. Vấn đề
là tôi có múc mà uống không? Chúa Thánh Thần là ngọn lửa hừng hực, vấn
đề là tôi có nhóm lên hay không? Cho nên cầu nguyện là tự tạo cho mình
một nội tâm thích hợp. Mở lòng ra cho gió ùa vào, làm rỗng chính mình
cho dòng nước chảy vào, và nhóm ngọn lửa lên cho đời mình.
Nếu chúng ta chấp nhận trở về với chính mình trong thinh lặng, nhìn
lại đời mình, ta có thể khám phá ra những gì mà Lời Chúa hướng dẫn chúng
ta hôm nay.
Tôi xin kết thúc suy niệm này bằng tâm tình của Thánh Augustinô. “Lạy
Chúa là vẻ đẹp ngàn đời, vẻ đẹp cổ xưa nhưng vẫn luôn luôn mới mẻ. Con
đã chạy tìm những cái đẹp bên ngoài vốn chỉ là phản ánh èo uột của vẻ
đẹp vĩnh hằng. Chúa là vẻ đẹp vĩnh hằng ở trong con thì con lại không
kiếm tìm. Vì thế, xin Chúa cho con biết trở về với chính lòng mình mỗi
ngày, để ở đó con gặp được Chúa, hít thở Chúa. Con đón nhận dòng nước ân
sủng và lòng con được đốt cháy ngọn lửa Thánh Thần. Amen.”
+GM Phêrô Nguyễn Văn Khảm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét