(24)
Đức Giê-su trình bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn khác: “Nước Trời
ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình”. (25) Khi mọi
người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa
lúa, rồi đi mất. (26) Khi lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng
xuất hiện. (27) Đầy tớ mới đến thưa chủ nhà rằng: “Thưa ông, không
phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Thế thì cỏ lùng ở
đâu mà ra vậy? (28) Ông đáp: “Kẻ thù đã làm đó !” Đầy tớ nói: “Vậy
ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không?” (29) Ông đáp: “Đừng, sợ
rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa. (30) Cứ để cả hai
cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt:
Hãy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì hãy thu
vào kho lẫm cho tôi”.
(31) Đức Giê-su còn trình bày cho họ nghe một dụ
ngôn khác. Người nói: “Nước Trời cũng giống như chuyện hạt cải người
nọ lấy gieo trong ruộng mình. (32) Tuy nó là loại nhỏ nhất trong tất
cả các hạt giống. Nhưng khi lớn lên, thì lại là thứ lớn nhất: Nó
trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được”. (33)
Người còn kể cho họ một dụ ngôn khác: “Nước Trời cũng giống như
chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba đấu bột, cho đến khi tất cả
bột dậy men”. (34) Tất cả các điều ấy, Đức Giê-su dùng dụ ngôn nói
với đám đông, và Người không nói gì với họ mà không dùng dụ ngôn,
(35) hầu ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ: “Mở miệng ra, tôi sẽ kể dụ
ngôn, công bố những điều được giữ kín từ tạo thiên lập địa”.
(36) Bấy giờ Đức Giê-su bỏ đám đông mà về nhà. Các môn đệ lại gần Người
và thưa rằng: “Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho
chúng con nghe”. (37) Người đáp: “kẻ gieo hạt giống tốt là Con Người.
(38) Ruộng là thế gian. Hạt giống tốt, đó là con cái Nước Trời. Cỏ
lùng là con cái ác thần. (39) Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ.
Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần. (40) vậy, như
người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào, thì đến ngày
tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy. (41) Con Người sẽ sai các thiên thần
của Người tập trung mọi kẻ làm gương mù gương xấu, và mọi kẻ làm
điều gian ác, mà tống ra khỏi Nước của Người. (42) Rồi quăng chúng
vào lò lửa. Ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. (43) Bấy giờ
người công chính sẽ chói lọi như mặt trời, trong Nước của Cha họ. Ai
có tai thì nghe”.
2.
Ý CHÍNH:
Bài Tin Mừng hôm nay về ba dụ ngôn
diễn tả lòng kiên nhẫn và bao dung của Thiên Chúa trong việc ban ơn cứu độ loài
người như sau:
Dụ Ngôn Cỏ Lùng (24-30), cho thấy trong Nước Trời do Đức
Giê-su thiết lập vẫn có kẻ xấu xen lẫn với người tốt. Thiên Chúa không phạt kẻ
xấu ngay mà luôn chờ họ hồi tâm sám hối (x. 2 Pr 3, 15).
Qua dụ ngôn Hạt
Cải và Men trong thúng bột (31-33), Đức Giê-su cho biết về sức tăng trưởng
của Nước Trời ban ơn cứu độ cả về số lượng và phẩm chất: Nước Trời do Đức
Giê-su lập là Hội Thánh ban đầu chỉ như hạt cải nhỏ bé, nhưng về sau sẽ phát
triển thành cây rau to lớn.
Về phẩm chất: những ai gia nhập Nước Trời có sứ
mệnh như nắm men nhỏ bé hòa trong ba đấu bột xã hội, để làm cho xã hội dậy lên
men tình yêu.
3.
CHÚ THÍCH:
- C 24-25: + Nước Trời ví như chuyện: Ở đây không cố ý so sánh Nước
Trời với người gieo giống. Nhưng muốn mượn công việc gieo giống của
người nông dân, để diễn tả ý nghĩa của mầu nhiệm Nước Trời. Nước
Trời hiện tại đang có kẻ lành người dữ sống chung, nhưng đến ngày tận
thế, Đức Giê-su Thẩm Phán sẽ phân định rõ ràng chiên với dê, lành với
dữ. +
Người kia gieo giống tốt trong ruộng mình: Những gì Thiên Chúa
thực hiện đều tốt đẹp, như tác giả sách Sáng Thế viết như sau: “Thiên
Chúa thấy thế là tốt đẹp” (x. St 1, 10.12.18.21.25.31).+ Khi
mọi người đang ngủ: Ngủ là lúc người ta dễ mất cảnh giác, và
kẻ thù là ma quỷ sẽ thừa cơ lợi dụng để gieo cỏ lùng vào giữa lúa
tốt. Cỏ lùng là thứ cỏ dại, rất dễ mọc lên và rễ của nó có thể
làm hại cây lúa. Ma quỷ xảo quyệt chuyên đi cám dỗ loài người. Chúng
gieo vào đầu người ta những tư tưởng hoài nghi và xúi giục họ không
vâng phục Thiên Chúa, như xưa chúng đã cám dỗ nguyên tổ A-đam Eva phạm
tội tổ tông (x. St 3, 1-7). + Rồi đi mất: ma quỷ có đặc tính vô
hình và luôn khôn ngoan làm việc âm thầm không để lại dấu vết, khiến
người ta khó lòng nhận biết sự hiện diện của chúng để đề phòng.
- C 26-28: + Khi lúa mọc lên và trổ
bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện: Người tốt kẻ xấu luôn sống đan xen vào nhau, nên rất
khó phân biệt ai tốt ai xấu. + Đầy tớ: ám chỉ những người
rao giảng Tin Mừng. + Thưa ông, không phải ông đã gieo giống
tốt trong ruộng ông sao ? Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy ?:
Đầy tớ phát hiện ra có cỏ lùng xen lẫn với lúa tốt, nên thắc mắc
với ông chủ nguyên nhân xuất hiện cỏ lùng, đang khi ông chỉ cho thợ gieo
toàn lúa tốt trong ruộng ? + “Kẻ thù đã làm đó”: Ma quỷ
chính là kẻ đang gieo rắc sự hận thù ganh ghét trong lòng người ta. +
“Vậy ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không ?”: một số người
công chính muốn tiêu diệt kẻ ác ngay. Nhưng điều này trái với tình
thương bao dung của Thiên Chúa.
- C 29-30: + Đừng, sợ rằng khi gom
cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa: Ông chủ là Thiên Chúa luôn kiên
nhẫn, muốn dành cho kẻ dữ có thời gian hồi tâm sám hối (x. Lc
13,8-9). Thực tế cũng có nhiều kẻ tuy nhất thời làm điều ác, nhưng bản
chất vốn lương thiện, nên hy vọng sau này họ sẽ sám hối trở về với
Chúa, giống như đứa con hoang đàng trở về nhà cha (x. Lc15,17-20). Thiên
Chúa luôn giàu lòng thương xót không muốn cho kẻ dữ phải chết. Nhưng muốn nó ăn
năn sám hối để được sông. + Mùa gặt: Trong Thánh Kinh, mùa
gặt là hình ảnh diễn tả về ngày cánh chung hay tận thế, lúc Thiên
Chúa cho thu gom lúa tốt và loại bỏ đi rơm rạ (x. Is 17,5 ; Kh 14,14-20).
Ngoài ra, câu này còn cho thấy Chúa để người tốt sống chung với kẻ
xấu là để thử thách lòng tin của họ. + Hãy gom cỏ lùng lại, bó
thành bó mà đốt đi, còn lúa thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi:
Sở dĩ ông chủ là Thiên Chúa muốn đợi đến ngày tận thế mới phân lọai
người lành với kẻ dữ là để cho kẻ dữ có thêm thời gian ăn năn sám hối.
- C 31-32: + Nước Trời cũng giống
như chuyện hạt cải:
Hạt cải là một thứ hạt được dùng làm đồ gia vị (moutarde). +
loại nhỏ nhất trong tất cả các hạt giống: Người Do thái
thường hay ví: “nhỏ như hạt cải”. Hạt cải tuy nhỏ, nhưng lại có sức
sống dồi dào, và sẽ trở thành cây rau cải to lớn, đến nỗi chim trời
có thể bay đến làm tổ trên cành của nó. Dụ ngôn này nhằm nói lên
sự tương phản giữa hai tình trạng của Nước Trời: Lúc khởi đầu nhỏ bé
ít người, nhưng khi kết thúc sẽ trở nên to lớn đông đảo. + Chim trời tới làm tổ trên
cành được: Cựu Ước thường dùng hình ảnh một cây to lớn có
chim trời đến đậu, để chỉ một vương quốc hùng mạnh, có khả năng che
chở thần dân của mình (x. Ed 31, 5-7; Đn 4,18). Hình ảnh này ám chỉ
Hội Thánh như một cây to lớn, có khả năng thu nhận chim trời là dân
ngoại, đến xin gia nhập.
- C 33: + Nước Trời cũng giống như
chuyện nắm men:
Men là một chất bột phụ gia, có sức biến đổi cả khối bột pha trộn
với nó. + Ba đấu bột: là một khối lượng khá lớn khoảng trên 39
lít, nghĩa là khoảng 60-70 kí-lô. Con số ba thúng bột này có lẽ lấy
từ câu chuyện của tổ phụ Áp-ra-ham đã dùng ba thùng tinh bột làm
bánh để đãi Đức Chúa, khi Người hiện ra với ông tại cụm sồi Mam-rê
(x. St 18,6). + cho đến khi tất cả bột dậy men: Dụ ngôn này không so
sánh Nước Trời với “Men”, nhưng muốn đề cao sức mạnh thánh hóa của
Nước Trời như men: tuy chỉ là số người ít oi như một nắm men, nhưng
lại có sức biến đổi cả nhân loại có số lượng vô cùng lớn lao. Tin
Mừng được rao giảng đến đâu thì sẽ có sức cảm hóa, biến người ta từ
gian ác nên hiền hòa, từ tội lỗi nên thánh thiện. Ngoài ra, ý nghĩa
này cũng gián tiếp đề cập đến Bữa Tiệc Cánh Chung vào ngày tận
thế do Đức Chúa khoản đãi (x. Is 25, 6-8).
- C 34-35: + Người không nói gì với
họ mà không dùng dụ ngôn:
Thực ra nhiều lần Đức Giê-su đã giảng mà không dùng dụ ngôn. Do đó
câu này chỉ nhắm đề cập đến các bài giảng về mầu nhiệm Nước Trời
mà thôi. Vì Đức Giê-su muốn tránh cho người nghe khỏi hiểu lầm về
Nước Trời do Người thiết lập khác với một đất nước mang tính thế tục
theo kiểu Thiên Sai chủ nghĩa. + Hầu ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ:
Thực ra đây là lời Thánh vịnh do A-saph viết. Sở dĩ Tin Mừng Mát-thêu
gọi lời trích dẫn trên là lời ngôn sứ, có lẽ vì ông coi A-saph là
ngôn sứ. Thánh vịnh cũng là Lời Chúa và có giá trị ngang hàng với
lời sấm của các ngôn sứ.
- C 36-43: + Xin Thầy giải nghĩa dụ
ngôn cỏ lùng trong ruộng cho chúng con nghe: Về ý nghĩa của dụ ngôn Cỏ Lùng
đã được Đức Giê-su giải thich chi tiết trong đoạn Tin Mừng. Ở đây, chỉ
xin nêu ra mấy điều cần biết như sau: + Con cái Nước Trời… con cái ác thần:
Cách phân chia nhân loại thành hai loại người đối lập nhau rất thông
dụng trong Do Thái giáo. Người ta thường đọc thấy lời phân chia đó
trong các văn bản được khai quật ở Cum-ran (Qumrân). chỉ khác một điều
là: đối với Cum-ran thì mọi người lành đều ở trong giáo phái của
họ, phân biệt với những kẻ gian ác ở ngoài giáo phái này. Còn trong
Tin Mừng hôm nay, cả kẻ lành và người dữ đều sống lẫn lộn bên nhau
và các môn đệ không được tách riêng họ ra trước thời hạn. + Như
người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào…: Trong dụ
ngôn Cỏ Lùng (24-30), Đức Giê-su nhấn mạnh đến sự sống chung hiện tại
giữa người lành và kẻ dữ, còn trong phần giải nghĩa dụ ngôn (36-43)
Đức Giê-su lại nói nhiều đến ngày phán xét và sự thưởng phạt,
nghĩa là nói đến tương lai. Có lẽ Mát-thêu khai triển thêm điều này
để nhắn nhủ các tín hữu thời đó đừng thỏa mãn khi được gia nhập Hội
Thánh. Nhưng điều quan trọng là phải sống thế nào để khỏi sa hỏa ngục
trong ngày phán xét. + Rồi quăng chúng vào lò lửa:
Sách Đa-ni-en cho thấy một sự trừng phạt bằng cách ném kẻ bị phạt
vào đống lửa đang cháy phừng phực (x. Đn 3,5-6). Đức Giê-su cũng dùng
hình ảnh “lò lửa”, như là nơi các kẻ gian ác sẽ bị trừng trị. + Ở
đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng: Đây là hình ảnh sự
đau đớn do hình phạt thể xác khi còn sống, để diễn tả hình phạt
thiêng liêng trong hỏa ngục đời sau. Kiểu nói “Bị quăng ra chỗ tối tăm
bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng” được sử dụng
nhiều lần trong Tin Mừng Mát-thêu (x. Mt 8,12; 22,13; 24,51; 25,30). “khóc
lóc nghiến răng” ám chỉ tình trạng những người bị giam trong hỏa
ngục. Họ sẽ chịu đau khổ, thể hiện qua sự khóc lóc, và lòng thù
hận Thiên Chúa thể hiện qua sự nghiến răng. + Người công chính sẽ chói
lọi như mặt trời, trong Nước của cha họ: Kiểu so sánh này
nhiều lần được dùng trong Thánh kinh. Chẳng hạn: “Các hiền sĩ sẽ
chói lọi như bầu trời rực rỡ. Những ai làm cho người ta nên công
chính sẽ chiếu sáng muôn đời như những vì sao” (1 Cr 15,42-44).
4.
CÂU HỎI:
1)
Ba dụ ngôn trình bày về Nước Trời trong Tin Mừng hôm nay là gì ? 2)
Tại sao trong Hội Thánh vẫn có hai hạng người xấu kẻ tốt sống lẫn
lộn ? 3)Vai trò của ma quỷ thế nào ? 4) Tại sao Chúa không tiêu diệt
kẻ xấu ngay khi phạm tội và khi nào họ mới bị phạt ?
LM ĐAN VINH - HHTM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét