Ông Byron, một thi sĩ Anh, có viết một câu truyện như sau :
Hôm ấy,
một con tầu đang rẽ sóng lướt đi trên mặt biển bao la. Phía chân trời xa, một luồng
mây đen nổi lên. Bầu trời quang đãng chẳng mấy chốc đã bị mây đen phủ kín, rồi một
cơn giống tố ầm ầm kéo tới, sấm chớp nổ vang ầm ầm. Mưa mỗi lúc một lớn, gió rít
ngày càng mạnh hơn. Các hành khách trên tàu đều bị hoảng loạn kêu la thất thanh.
Duy chỉ có một đứa trẻ 8 tuổi cứ tiếp tục ngồi chơi trên ban công, bình tĩnh nhìn
con tầu đang chòng chành nghiêng ngửa giữa muôn sóng to gió lớn như không có
việc gì xẩy ra chung quanh.
Thấy lạ ! Một anh thủy
thủ đến bên em và hỏi: “Này em bé kia. Em không sợ chết sao?”
Em bé liền trả lời
rằng: “Mà tại sao em lại phải sợ, khi chính bố em là thuyền trưởng cừ khôi nhất
đang cầm lái
của con tầu này mà !”
Ước chi mỗi
tín hữu chúng ta đều có thể trả lời được như em bé nói trên, khi chúng ta gặp
phải các cơn thử thách gian nan trong cuộc sống.
Chúng ta sẽ luôn an tâm vui
sống dù đang gặp nhiều tai ương tật bệnh : “Phúc bất trùng lai. Họa vô đơn chí
!”…
Vì tin rằng chính Thiên Chúa là Cha chúng ta luôn quan phòng gìn giữ chúng
ta khỏi mọi nguy hại, che chở chúng ta trong vòng tay yêu thương của Ngài, như Đức
Giê-su đã dạy về tình thương của Chúa Cha:
“Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà
còn biết cho con cái mình những của tốt lành, phương chi Cha anh em, Đấng ngự
trên trời, lại không ban những của tốt lành cho những kẻ kêu xin Người
sao?” (Mt 7,11).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét