Một vị thiền sư Ấn giáo tuổi cao niên
đã phát biểu cảm nghĩ về cuộc đời của ông từ nhỏ tới lớn mà ông đã từng trải
qua như sau :
- Lúc còn trẻ, tôi là một thiếu niên
có những suy nghĩ táo bạo và đầy quyết tâm. Khi nhìn thấy thế giới chung quanh
đầy tội lỗi gian ác, tôi đã mạnh dạn cầu nguyện với Thượng Đế như sau: “Lạy
Chúa, xin ban cho con đủ khôn ngoan để biến đổi thế giới tội lỗi xấu xa này trở
nên thánh thiện tốt đẹp hơn”.
- Rồi khi đến tuổi trưởng thành, tôi
đã nghiệm ra rằng: Tôi đã trải qua nửa đời người rồi mà vẫn chưa biến đổi được
ai nên tốt hơn. Lúc đó, tôi đã thay đổi lời cầu nguyện như sau: “Lạy
Chúa, xin cho con đủ sức
biến đổi mọi người trong gia đình và bè bạn của con nên tốt hơn. Và như vậy là
con đã thỏa mãn rồi”.
- Nhưng giờ đây đến tuổi xế chiều,
“răng nong tóc bạc”, khi ngày tháng đời tôi sắp kết thúc, tôi mới nhận ra rằng: tôi thật khờ dại biết
bao! Tôi đã chẳng làm được điều tốt nào cho ai cả. Bây giờ tôi chỉ còn biết
khiêm tốn cầu nguyện với Chúa như sau: “Lạy Chúa, xin giúp con đủ nghị lực để
biến đổi chính bản thân con”… Giả như tôi đã sớm nhận biết và cầu nguyện như
vậy ngay từ lúc còn trẻ, thì tôi đã không uổng phí bao nhiêu thời gian cách vô
ích rồi”.
CẦN THAY ĐỔI TỪ BẢN THÂN TRƯỚC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét