Khi được hỏi, hầu hết tù nhân đều kêu mình bị oan.
Riêng chỉ có một người là sẵn sàng nhận tội, và còn nói lẽ ra mình phải chịu mức án
nặng hơn mới đáng với tội của mình.
Thấy phạm nhân thành tâm nhận lỗi, vị công
tước liền nói với anh như sau: ”Anh đã nhận mình là tội nhân đang khi nhiều
người khác lại chối tội. Như vậy nhà tù này không hợp với anh, nên anh được ân
xá và sẽ lập tức được trở về nhà”.
Một người phàm như công
tước xứ Naples mà còn có lòng thương xót và sẵn sàng tha thứ cho một tù nhân có
lòng khiêm hạ sám hối, phương chi Thiên Chúa là Cha giàu lòng từ bi thương xót
lại không tha thứ lỗi lầm cho những hối nhân sám hối và quyết tâm cải tà quy
chính hay sao?
Bởi vì nếu bản tính của loài người là kẻ yếu hèn và dễ phạm
tội, thì Thiên Chúa lại là “Đấng từ bi nhân hậu, chậm giận và giàu tình thương,
chẳng trách cứ luôn luôn, không oán hờn mãi mãi. Ngài không cứ tội ta mà xét
xử, không trả báo ta xứng với lỗi lầm” (TV 103,8-10).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét