Xưa kia có một vị hoàng đế rất giàu
sang và cũng có lòng đại lượng. Vua sẵn sàng ban phát vàng bạc châu báu cho
những ai làm cho vua hài lòng. Thế là các nịnh thần mọc lên như nấm trong triều
đình.
Các hoàng tử thì xu nịnh để được vua
cha ban cho ngai vàng nối ngôi. Các quan trong triều thì xu nịnh để được thăng
quan tiến chức. Ai cũng huênh hoang nói mình hết dạ trung thành, sẵn sàng chịu chết
để bảo vệ nhà vua.
Nhà vua đã tin vào những lời nịnh hót
đó và đã ban cho họ nhiều vàng bạc khiến ngân khố của triều đình bị cạn kiệt.
Trong triều chỉ có quan ngự y là
người duy nhất có lòng trung thực. Ông đã nhiều lần can gián thuyết phục vua
đừng tin vào những lời đường mật của lũ xu nịnh, nhưng vua không nghe.
Một hôm, nhà vua bất ngờ bị lâm trọng
bệnh thập tử nhất sinh, tính mạng chỉ còn được đếm từng giờ. Quan ngự y tâu trình
là bệnh vua chỉ được chữa lành nếu ăn được trái tim của một vị hoàng tử con vua.
Nghe tin nầy, các hoàng tử trong cung
đều trốn biệt!
Khi không thể tìm được trái tim của
hoàng tử, nhà vua hỏi quan ngự y xem có thể sử dụng tim của một người khác được
không. Quan ngự y trả lời ít ra phải dùng trái tim của các vị quan lớn trong
triều đình.
Nghe tin đó, các quan lớn rồi các
quan nhỏ trong triều đều trốn biệt tăm.
Túng quá, thôi thì dùng tạm trái tim
của lính hầu, của công chúa cũng được. Nghe tin đó, cả công chúa, cả lính hầu,
cả hàng trăm thê thiếp cũng không ai còn lai vãng trong cung điện nữa. Cung
điện thường ngày huyên náo, bây giờ vắng lặng như bãi tha ma!
Bấy giờ vua liền ngồi dậy, và đã thấu
hiểu tình người đen bạc.
Chính quan ngự y đã dựng lên màn kịch
nầy để thử lòng trung thành của mọi người chung quanh!
Cuộc đời là thế! Không ai dám
chết thay cho người mình yêu. Nhưng vẫn có một người đã dám hy sinh tính mạng
cho những kẻ đã phản bội mình là Chúa Giê-su.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét