CÓ LÒNG KHOAN DUNG THA THỨ
Văn hào Nga LÊ-ÔNG TÔN-TOI (Léon
Tolstoi) có kể một câu chuyện ngụ ngôn như sau:
Có một lão hành khất kia đứng
trước cửa nhà của một người phú hộ để xin bố thí. Nhưng thay vì bố
thí cho kẻ nghèo, người phú hộ kia lại nhặt một hòn đá ném vào
lão ăn mày để xua đuổi đi.
Bị hòn đá ném trúng vào mặt, máu chảy
đầm đìa, lão hành khất tức giận lắm, nhưng không làm gì được.
Sau
khi băng tạm vết thương, lão ta đã nhặt lấy cục đá ném mình cho vào
bị, rồi tự nhủ: “Ta sẽ mang theo hòn đá này cho đến ngày mi bị sa cơ
thất thế. Bấy giờ ta sẽ dùng chính nó để ném trả vào mặt mi”.
Nhiều năm sau, lời chúc dữ của lão hành khất đã thành sự thật. Vì
biển lận công quỹ, nên người phú hộ đã bị bắt và còn bị tịch biên
toàn bộ tài sản.
Trong lúc lính đến vây bắt ông ta, thì lão hành
khất kia cũng có mặt ở đó. Lòng căm hận ngày xưa giờ đây lại có
dịp bùng phát trở lại. Lão ta cứ bám theo đám người áp tải kia, tay
nắm chắc hòn đá năm xưa để chờ cơ hội ném tên phú hộ rửa hận.
Nhưng
đến khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy hốc hác của người này, thì
một sự thương cảm lại nổi lên trong lòng lão. Lão tự nhủ: “Bây giờ
thì tên phú hộ này cũng chỉ là một kẻ khố rách áo ôm còn khổ hơn
ta. Hắn vừa mất hết tài sản, lại còn bị cùm trong ngục tối không
biết đến khi nào. Như vậy là ông Trời đã trả báo điều dữ xưa hắn
đã làm cho ta rồi. Vậy ta cần chi phải báo oán nữa?”.
Nghĩ thế rồi,
lão hành khất buông tay ra cho hòn đá rơi xuống đất và bỏ đi nơi
khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét