1)
THÁI ĐỘ XƯA NAY CỦA NGƯỜI ĐỜI ĐỐI VỚI BỆNH NHÂN PHONG CÙI:
- Chiếc xe buýt Buôn-Trấp, ngoại ô
thành phố Buôn-Mê-Thuột tạt vào trạm đón khách. Môt nữ tu nhỏ nhắn Dòng Nữ
Vương Hòa Bình nhanh nhẹn bước lên. Người soát vé hỏi đi đâu. Nữ tu nhanh nhẩu
đáp: “Làm ơn cho tôi xuống trại cùi E-Ana !” Nghe thế, hành khách đang nêm kín
trên xe, bỗng nhiên tự động tránh xa nữ tu ấy. Thấy ghế trống do khách bỏ lại,
nữ tu liền nhìn quanh cúi đầu, mỉm cười cám ơn, rồi lặng lẽ ngồi xuống lần hạt.
Hình ảnh đó lâu nay đã trở nên qúa quen thuộc trên tuyến đường này. Thậm chí
người soát vé cũng ngần ngại, chẳng dám đến gần, để thu tiền vé của nữ tu đang
phục vụ trại cùi ấy !
- Mẹ Tê-rê-sa Can-quýt-ta một hôm
đang săn sóc một bệnh nhân mình đầy thương tích bên vệ đường. Thân mình anh phát
ra mùi hôi thối không thể chịu nổi. Khi mẹ Tê-rê-sa đang lau rửa các vết thương
cho anh, thì một khách qua đường trông thấy, đã nói với Mẹ Tê-rê-sa như sau:
“Trả cho tôi một triệu đô-la thì tôi cũng không thể làm được công việc tởm gớm này
!”. Mẹ Tê-rê-sa liền ngẩng đầu lên trả lời ông ta: “Tôi cũng vậy !”
Tiền bạc, của cải, vật chất hay bất
cứ sự gì trên thế gian này cũng không thể làm cho người ta sẵn sàng hy sinh mọi
sự để săn sóc các bệnh nhân bị bệnh phong cùi lở loét và hôi thối như vậy.
Nhưng nhờ tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể. Vì “Đối với
Thiên Chúa không có gì là không thể làm được” (Lc 1,37).
2)
SỐ PHẬN ĐAU THƯƠNG CỦA BỆNH NHÂN PHONG CÙI THEO LUẬT MÔ-SÊ:
Cho đến thời Chúa Giêsu, luật Mô-sê
tỏ ra rất khắt khe đối với những bệnh nhân bị phong cùi. Các luật lệ này được
ghi trong chương 13 sách Lê-vi, qui định tỉ mỉ rõ ràng những trường hợp nào là
bị bệnh cùi và cách thức người ta phải đối xử với kẻ ấy: Khi thấy những triệu
chứng bệnh ngoài da, người bệnh phải đến gặp vị tư tế để được khám nghiệm xem
có bị bệnh cùi không. Nếu bị xác định là bị bệnh phong cùi thì vị tư tế sẽ
tuyên bố người đó đã trở nên nhơ uế.
Từ lúc đó họ không còn được ở chung với
người lành, không được sống trong làng, mà phải ra sống biệt lập tại nơi hoang
địa, và không được tham gia bất cứ sinh hoạt nào chung với cộng đồng, Họ không
được tới gần người lành, và không được để cho người lành tới gần mình. Họ phải
mặc áo rách, để tóc tai bù xù, và khi thấy người lành nào tới gần thì phải hô
to lên: “Dơ đấy ! Dơ đấy !” để cho người ta biết mình bị bệnh cùi mà tránh xa
ra. Nếu người bệnh đụng tới người lành hoặc có người lành nào đụng tới họ thì sẽ
trở thành dơ uế và bị khai trừ và bị cấm tham dự sinh hoạt trong một thời gian.
Người cùi bị lâm vào hoàn cảnh khốn
cùng: Thân xác tiêu hao, tinh thần băng hoại, đời sống chỉ còn là những tháng
ngày rên siết trong đau khổ tuyệt vọng.
3)
THÁI ĐỘ CỦA ĐỨC GIÊ-SU ĐỐI VỚI BỆNH NHÂN CÙI:
- Tin Mừng hôm nay đề cập đến phép lạ
Đức Giê-su chữa lành cho một người phong cùi. Người cùi khi nhìn thấy Đức Giê-su,
thay vì phải tránh xa như Luật dạy, thì anh lại đến gần và kêu xin Người chữa
lành: ”Nếu Ngài muốn, Ngài
có thể làm cho tôi được sạch “ (Mc 1,40). Đây là một lời cầu xin
đẹp lòng Đức Giê-su. Vì qua câu “Nếu
Ngài muốn”, anh coi ý muốn của Chúa quan trọng hơn ý muốn của anh,
và anh phó thác để Người toàn quyền quyết định cứu chữa cho anh hay không.
Còn chúng ta, đã có khi nào chúng ta cầu xin Chúa với tâm tình phó thác cậy trông vào tình thương và quyền năng của Chúa như người phong cùi hôm nay không? Đã có lần nào khi cầu xin, chúng ta đặt ý muốn của Chúa lên trên ý muốn của chúng ta hay chúng ta thường làm ngược lại là muốn được Chúa thỏa mãn theo ý chúng ta: “Xin cho con được như ý”, thay vì lẽ ra phải cầu nguyện như Đức Giê-su phó thác mọi sự trong tay Chúa Cha: “Lạy Cha. Nếu được, thì xin cho chén này rời khỏi con. Nhưng xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha” (Mt 26,39), hoặc như lời cầu của người cùi hôm nay: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch”.
- Tin Mừng hôm nay cũng thuật lại thái độ của Đức Giê-su đối với bệnh nhân cùi như sau: “Người chạnh lòng thương, giơ tay đụng vào anh và bảo: Tôi muốn, anh sạch đi ! Lập tức, chứng phong cùi liền biến mất, và anh liên được lành sạch” (x. Mc 1,41-42).
Chính do chạnh lòng thương xớt nên Đức Giê-su đã vượt qua rào cản của Luật Mô-sê để đến gần người bệnh phong hủi thay vì tránh xa họ. Người không sợ bị ra ô uế theo Luật khi giơ tay ra đụng chạm vào các vết thương lở loét của anh để ban ơn chữa lành cho anh.
Do chạnh lòng thương nên Người truyền cho anh đi trình diện với tư tế và dâng của lễ theo Luật Mô-sê để được tái hòa nhập với gia đình và xã hội, mà trước đó anh đã bị cách ly ra sống trong nghĩa trang, vì bị coi như là người đã bị chết.
Ngày nay, mỗi khi lãnh nhận các bí tích, nhất là bí tích Thánh Thể, mỗi người chúng ta cũng được Chúa “chạnh lòng thương” chạm đến, hầu ban ơn chữa lành bệnh tật về thể xác và tâm hồn.
4) THÁI ĐỘ CỦA BỆNH NHÂN CÙI SAU KHI ĐƯỢC CHỮA LÀNH:
- Niềm vui được Đức Giê-su chạm đến và ban ơn chữa lành khiến người cùi trong Tin Mừng hôm nay quyết tâm chu toàn những điều luật đòi hỏi. Nhưng anh ta không thể im lặng, giữ riêng cho mình niềm vui ơn cứu độ anh đã nhận được, nên đã nói ra cho mọi người được biết ơn lành Chúa đã thương ban. Đây là thái độ nhiệt tình truyền giáo mà mỗi chúng ta cần học tập noi theo.
- Mỗi lần xưng tội rước lễ, chúng ta cũng được Chúa chạm đến để chữa lành tội lỗi và các thói hư, chúng ta cũng phải mở miệng cao rao lòng thương xót của Chúa, để làm cho “danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến” và chu toàn sứ vụ loan báo Tin Mừng theo lênh truyền của Chúa: “Anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Sa-ma-ri và cho đến tận cùng trái đất” (Cv 1,8).
5. LỜI CẦU:
- LẠY CHÚA GIÊ-SU, qua bài Tin
Mừng hôm nay, chúng con đã học được nơi Chúa tình thương và sự cảm
thông với những người đau khổ bất hạnh: Chúa đã chạnh lòng xót
thương người phong hủi, nên đã không sợ bị nhơ uế theo Luật định, Chúa đã giơ
tay chạm đến người bệnh và làm cho anh nên trơn sạch. Lạy Chúa, nhiều
lần khi đi thăm trại cùi để tặng quà và sinh hoạt với trẻ em trong
trại... con thấy mình không mấy thoải mái khi phải giao tiếp với những
bệnh nhân cùi. Con muốn được đeo khẩu trang và mang găng tay cho an toàn,
và mong sao cuộc thăm viếng sớm kết thúc...
Hôm nay con rất hổ thẹn khi
biết Chúa đã giơ tay ra chạm vào người cùi để bày tỏ sự cảm thông
với họ. Con cũng cảm phục các chị nữ tu, tuy tuổi đời còn trẻ mà
đã tình nguyện dâng hiến tuổi thanh xuân, đến sống chung và phục vụ các
bệnh nhân phong cùi ! Con thấy chị em không quá sợ bị lây bệnh như con !
Xin Chúa chúc phúc và trả công bội hậu cho các chị em này. Xin cũng
giúp con sẵn sàng đến với những bệnh nhân khác như bệnh nhân bị ung
bướu, HIV-AIDS,... Đến với những cụ già cô đơn bất hạnh, những tù nhân
trong nhà tù... để xoa dịu phần nào nỗi đau của họ, và giúp họ vượt
qua hoàn cảnh, luôn tín thác vào tình thương bao dung của
Chúa.
- “Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng
con biết tỏa hương thơm của Chúa đến mọi lúc mọi nơi.
Xin hãy đổ tràn đầy tâm hồn chúng con
bằng lửa Thần Khí và sức sống của Chúa.
Xin hãy xâm chiếm toàn thân chúng con
để chúng con chiếu tỏa sức sống của Chúa.
Xin hãy chiếu ánh sáng tình thương
của Chúa qua lời nói và hành động của chúng con, để những người chúng con tiếp
xúc cảm nhận được Chúa đang hiện diện nơi chúng con.
Xin cho chúng con biết rao giảng về
Chúa, không phải bằng lời nói suông, nhưng bằng chính cuộc sống chứng tá, hy
sinh quên mình và phục vụ với trái tim tràn đầy tình yêu thương của Chúa.- (Lời
cầu của Mẹ Tê-rê-xa Can-quýt-ta)
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA
NHẬM LỜI CHÚNG CON.
LM ĐAN
VINH - HHTM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét